Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 503: Đệ Thất Phong đầy tình yêu. (2)

Cập nhật lúc: 2025-05-11 03:53:01
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiều dài hơn một trượng, rộng chừng một thước, toàn thân đen kịt, hơn nữa còn tỏa ra sát khí kinh người, chính là Nhị điện hạ, người đã nhận được chiến thư của Hoàng Nhất Khôn trong đêm nay.

Cảnh tượng này khiến tim Hoàng Nhất Khôn run rẩy dữ dội, bước chân chững lại.

Mà đúng khoảnh khắc gã dừng lại, Nhị điện hạ mở mắt ra, khi nhìn về phía Hoàng Nhất Khôn thì trong mắt lóe lên ánh sáng lạn lẽo, toàn thân vào khoảnh khắc này, trực tiếp bộc phát ra khí huyết ngập trời, khiến tám phương đều c.uồn c.uộn phong bạo.

“Thân thể bán bộ Kết Đan!!!” Cơn gió dữ dội ập tới khiến pháp khiếu trong cơ thể gã đều chấn động, một luồng sát ý tuyệt thế theo bước đứng dậy của Nhị điện hạ mà bùng nổ mãnh liệt.

Hoàng Nhất Khôn suýt nữa thì hồn phi phách tán.

“Sao có thể như thế, đây là thứ mà Nhân tộc có thể đạt được sao, cái này con mẹ nó là đến cả mấy dị tộc có thiên phú luyện thể cũng chưa chắc đạt được mức độ nhục thân này, đây là không tu Mệnh Hỏa, chỉ dùng pháp khiếu nuôi dưỡng thân thể, đi một con đường luyện thể thuần túy!! Trong Liên Minh Thất Tông cũng chưa nghe nói có đệ tử nào làm được điều này!”

Hoàng Nhất Khôn toàn thân run rẩy, trơ mắt nhìn Nhị điện hạ tràn đầy khí huyết đang bước tới, gã cảm thấy nữ tử trước mặt này không thể chiến thắng, không gì sánh nổi, vì vậy vội vàng hét lên.

“Chờ một chút…”

Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, khoảnh khắc tiếp theo, Nhị điện hạ đã đến gần, đại kiếm quét ngang, trực tiếp một kiếm bổ xuống.

Tiếng nổ vang vọng tám phương, một nén hương sau, Hoàng Nhất Khôn phun ra một ngụm m.á.u tươi, toàn thân đầy vết bầm tím bị hất văng ra xa, sau khi ngã đáp đất ở nơi xa thì bi phẫn đến cực điểm, không quay đầu lại, lập tức lao đi như bay.

Tay phải của gã lại mất thêm một ngón, giờ chỉ còn lại ba ngón tay.

Mà lúc này, trên đỉnh Đệ Thất Phong, trong lầu các nhỏ, có hai bóng người đang đứng đó, chính là Thất gia cùng tùy tùng của lão.

Thất gia cũng đang chú ý đến trận chiến này, thấy thế thì thở dài một tiếng.

“Lão Tam đúng là kẻ ham lợi, vì một ngón tay rách mà đến tôn nghiêm cũng có thể đem ra bán!”

“Còn lão Nhị nữa, chỉ biết xông bừa… Haiz, nhưng nó may mắn, tháng trước truyền âm cho ta, bảo là nhặt được một con cường giả Thiên c.ung Kết Đan tộc Đại Bằng chuyên luyện nhục thân, tên đó đang bay giữa trời thì đúng lúc Viêm Hoàng bay qua, vậy là đ.â.m đầu c.h.ế.t, còn nó thì thuận lợi nuốt Kết Đan kia mà không bị nổ thể, ngược lại còn đột phá… Chuyện như thế, chỉ có nó là tin, ngươi tin không?”

Tùy tùng bên cạnh im lặng, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn, hồi lâu không nói nên lời.

Cùng lúc đó, Hoàng Nhất Khôn đang chạy trốn trên bậc núi, không ngừng phun m.á.u, thần sắc đầy bi phẫn, đặc biệt là khi nhìn xuống tay phải của mình lúc này chỉ còn lại ba ngón tay lấp lánh, gã có một cảm giác muốn khóc mà không khóc nổi.

“Ta đúng là không nên đến khiêu chiến, quá khi dễ người rồi!”

Thao Dang

“Sức mạnh thân thể bán bộ Kết Đan, thứ này mà đặt trong Liên Minh Thất Tông thì cũng không có mấy người dám trêu vào, ta đã nhận thua rồi mà cô ta còn đánh!”

“Hơn nữa, mấy cái điện hạ của Đệ Thất Phong này không ai là người tốt, giấu quá giỏi, tên lão Tam như rắn độc ta nhìn không thấu, nói là Kết Đan ta cũng tin, lão Nhị thì một thân quái lực cực kỳ đáng sợ, hơn nữa bọn họ đều đến bẻ ngón tay của ta!!!”

Trong cơn bi phẫn đó, khuôn mặt Hoàng Nhất Khôn đầy vết bầm, đi đến chân núi, đang định rời đi thì khoảnh khắc tiếp theo, hắn chợt ngẩng đầu, nhìn về phía trước.

Phía trước con đường nhỏ giữa núi, có một thanh niên mặc đạo bào xám đang đi tới, thanh niên ấy vừa ăn táo vừa giơ tay chào hắn, mặt mày tươi cười rạng rỡ.

“Nhất Khôn, sao rồi đó, bị lão Nhị nhà ta đánh à?”

“Ngươi là ai!” Hoàng Nhất Khôn lập tức run b.ắ.n người, da đầu như muốn nổ tung, trực giác nhạy bén khiến gã cảm nhận được từ người trước mặt một sự đáng sợ vượt qua cả Tam điện hạ và Nhị điện hạ, trong mắt gã, đối phương không giống người, mà giống như một hung sát quỷ dị khoác da người.

“Ngươi lại không biết ta? Ta với huynh ngươi Hoàng Lệnh Phi là bạn tốt đó, huynh ấy chưa nói với ngươi sao.” Đội trưởng kinh ngạc nhìn Hoàng Nhất Khôn.

“Đừng căng thẳng mà.” Đội trưởng thấy Hoàng Nhất Khôn căng thẳng như thế thì thở dài, ánh mắt mang theo vài phần đồng cảm.

“Bị lão Nhị, lão Tam đánh đúng không, hai người đó quá đáng quá!” Đội trưởng lắc đầu, vẻ mặt bức xúc, tiện tay đưa cho Hoàng Nhất Khôn mấy viên đan dược.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-503-de-that-phong-day-tinh-yeu-2.html.]

Nhưng Hoàng Nhất Khôn vẫn giữ nguyên cảnh giác, hô hấp dồn dập, muốn rời đi mà không dám, đồng thời cũng đoán ra thân phận của đối phương.

“Đại điện hạ?”

“Đừng gọi vậy, khách sáo quá, cứ gọi ta là Đại sư huynh là được, ta khác lão Nhị, lão Tam và một kẻ nào đó.” Đội trưởng cười rạng rỡ, giọng nói ôn hòa.

“Đại sư huynh…” Hoàng Nhất Khôn do dự một chút, khẽ nói.

“Đúng rồi đó, ngươi đừng lo, nào, ta tiễn ngươi xuống núi.” Đội trưởng cười híp mắt mở miệng.

“Không cần đâu, ta tự đi được…” Tim Hoàng Nhất Khôn run bần bật.

“Vậy cũng được, ta không tiễn nữa, đúng rồi, mấy viên đan dược vừa rồi, phiền sư đệ thanh toán giúp ta một chút, một ngón tay là đủ rồi.”

Đội trưởng l.i.ế.m môi, trong mắt thoáng lóe lên một tia sáng xanh, mơ hồ trong đồng tử của y vậy mà lại hiện ra khuôn mặt của chính mình, khuôn mặt ấy nhắm mắt, nhưng biểu cảm lại vặn vẹo, lộ ra cảm giác đói khát không gì sánh được.

Cơn đói khát ấy càng lan tỏa khắp người Đội trưởng, Hoàng Nhất Khôn cảm nhận được thì tâm thần chấn động mãnh liệt, dâng lên cảm giác nguy cơ sinh tử không thể hình dung, vừa thấy Đội trưởng tiến lại gần, gã lập tức lui về sau, còn chưa kịp đào thoát, trước mắt đã tối sầm, tiếp đó là một tiếng rắc vang lên, ba ngón tay biến thành hai.

Bị Đại điện hạ cắn đứt một ngón.

Trong tiếng kêu thảm thiết, gã không màng đến ngón tay bị cắn, phát c.uồng tháo chạy.

Đội trưởng thấy vậy, lật lật ngón tay lấp lánh như tử kim trong tay, mỉm cười.

“Đứa nhỏ này, chẳng thú vị gì cả, vẫn là tiểu A Thanh nhà ta chơi vui hơn.”

Trên đỉnh núi, Thất gia nhìn thấy cảnh tượng này, hài lòng gật đầu.

“Trong đám đệ tử, chỉ có lão Đại là biết nói đạo lý nhất!”

Tùy tùng bên cạnh nghe vậy thì im lặng, không biết nên nói gì, y không nhìn ra Đại điện hạ ở chỗ nào là biết nói đạo lý cả…

“Chỉ có điều như vậy thì không công bằng, lão Đại, lão Nhị, lão Tam đều có ngón tay rồi, lão Tứ cũng không thể không có.” Thất gia bỗng nhiên mở miệng, tay phải vung lên một cái.

Ngay sau đó, lúc này đang chạy trốn tới chân núi, bị Đội trưởng dọa đến hồn phi phách tán, thiên kiêu của Huyền U tông là Hoàng Nhất Khôn, trong bi phẫn và sợ hãi đan xen, thân thể bỗng nhiên bị một cơn gió c.uồng từ trên trời giáng xuống c.uốn lấy.

Tâm thần gã dâng lên chấn động chưa từng có, gần như muốn hồn phi phách tán, mà cơn c.uồng phong không thể chống đỡ nổi ấy, lập tức ném thẳng gã về phía cảng 176.

Khoảnh khắc tiếp theo, thân thể Hoàng Nhất Khôn ầm một tiếng, nện ngay trước cửa lớn của Bắt Hung Ty ở cảng 176.

Còn chưa kịp nhìn rõ bốn phía, Hoàng Nhất Khôn toàn thân như muốn tan vỡ, đầu óc mê muội, chợt nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói trong trẻo mà mang theo vẻ ngạc nhiên của một thiếu nữ.

“Ai vậy, đột nhiên rơi xuống trước mặt ta, định đánh lén sao? Hừ, lén lút thế này nhìn đã biết không phải người tốt, Tiểu Bì, trấn áp đi!”

Hoàng Nhất Khôn lập tức bừng tỉnh, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt đến động trời chấn động đất trong nháy mắt bùng nổ trong tâm thần gã, không hề do dự, bản năng muốn chạy trốn.

Nhưng vẫn muộn rồi, trong nháy mắt một xúc tu khổng lồ xuất hiện từ hư không, Kết Đan chi lực bùng nổ, thế như chẻ tre, quấn c.h.ặ.t lấy y.

Hơn nữa còn bị khí tức Kết Đan trong xúc tu chấn động, toàn thân gã phun m.á.u, bị trấn áp đến mức hôn mê.

Mà trước khi hôn mê, gã mơ hồ nghe được giọng nói của thiếu nữ khi nãy vang bên tai.

“Không tệ không tệ, thích hợp đưa đến cho Từ Thanh ca ca làm thí nghiệm.”

Loading...