Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 502: Đệ Thất Phong đầy tình yêu. (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-11 03:52:59
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm nay, sau bao ngày Đệ Thất Phong không bị bất kỳ thiên kiêu nào trong Liên Minh Thất Tông khiêu chiến kể từ khi họ đến, c.uối cùng cũng đã nghênh đón kẻ thách đấu.

Người đến khiêu chiến lần này, chính là Hoàng Nhất Khôn đến từ Huyền U Tông của Liên Minh Thất Tông!

Nhìn từ xa, Hoàng Nhất Khôn mặc một bộ trường bào màu tím viền tơ vàng, dưới ánh trăng trông vô cùng cao quý, thần sắc cao ngạo, khí thế c.uồn c.uộn, bốn đoàn Mệnh Hỏa trong cơ thể đều đã thiêu đốt toàn bộ, toàn thân rực lửa ngút trời, thân thể như chứa đựng một thế giới đang thiêu cháy dữ dội.

Đặc biệt là bàn tay phải đeo găng tay đỏ của gã lại càng khiến ánh sáng xung quanh hội tụ về đó, đến cả ánh trăng trên bầu trời, cũng dường như đang từng luồng từng luồng tụ về tay phải gã trong khoảnh khắc này.

Tất cả những điều ấy khiến cho gã khi đứng trên bậc đá Đệ Thất Phong, thần thái hiên ngang, rực rỡ đến tột cùng!

Thao Dang

“Chỉ là một Đệ Thất Phong nho nhỏ mà thôi.” Hoàng Nhất Khôn nhàn nhạt mở miệng, bước đi ung dung, từng bước tiến lên bậc đá, thậm chí còn có nhã hứng thưởng ngoạn phong cảnh núi non dưới ánh trăng.

Chỉ là trong lòng gã cũng có chút nghi hoặc, bởi vì Đệ Thất Phong yên tĩnh một cách kỳ lạ, tuy là ban đêm, nhưng cả ngọn núi không có bất kỳ ánh đèn nào, không có chút khí tức đệ tử nào tản ra, tựa như ngọn núi này, là một ngọn núi hoang vô chủ.

Điều này khác gã với những gì gã từng biết về những trận khiêu chiến khác, nơi đó đều có rất nhiều đệ tử tụ tập xem.

Lần này gã cũng đã sớm gửi chiến thư, vốn tưởng sẽ có vô số đệ tử đến xem náo nhiệt, vậy mà giờ đây Đệ Thất Phong... lại không có lấy một bóng người.

“Là thắng không nổi, không muốn để người khác nhìn thấy sao?” Hoàng Nhất Khôn lạnh lùng cười, từng bước đi đến khu vực lưng chừng núi, nơi đó chính là mục tiêu đầu tiên trong đêm nay mà gã muốn khiêu chiến.

Đệ Thất Phong, Tam điện hạ.

Kế hoạch của Hoàng Nhất Khôn, là dùng thời gian một đêm, bắt đầu từ Tam điện hạ mà khiêu chiến, tiếp theo là Nhị điện hạ, c.uối cùng là Đại điện hạ, đánh hết ba người chỉ trong một đêm, chấn động đến ngày mai.

Lúc này khi đến gần, gã c.uối cùng cũng nhìn thấy một thân ảnh.

Đó là một thanh niên, đang ngả nghiêng tựa vào bộ n.g.ự.c mềm mại của một mỹ nữ xinh đẹp ngồi trên một tảng đá lớn.

Hắn mặc một bộ đạo bào màu tím, đầu đội một chiếc mũ trắng cao v.út, phía trên có thêu một chữ “Cấm”, toàn thân khô gầy, trông như bị tửu sắc khoét cạn.

Chính là Tam điện hạ.

Bên cạnh Tam điện hạ còn có mấy nữ thị dị tộc, đang bóp chân cho hắn, giữa đám người liếc mắt đưa tình, thi thoảng còn vang lên vài tiếng thở gấp êm ái khiến lòng người ngứa ngáy...

Nhận ra Hoàng Nhất Khôn đã đến, Tam điện hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm quầng rõ ràng, nở một nụ cười mỉm rồi nhìn sang.

“Ngươi sao giờ mới đến, ta đợi ngươi lâu lắm rồi.”

Hoàng Nhất Khôn nhìn Tam điện hạ một cái, bước chân khựng lại.

Gã cảm thấy có điều bất thường, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác chưa từng có.

Gã phát hiện bản thân không thể nhìn thấu vị Tam điện hạ này, chiếc mũ trắng trên đầu đối phương có chữ Cấm kia, dường như là một tầng phong ấn, đồng thời không hiểu tại sao, lúc này gã cảm thấy sau lưng có hơi lạnh, ẩn ẩn có một cảm giác như bị rắn độc theo dõi.

Cảm giác rắn độc ấy còn khiến gã sinh ra một luồng nguy cơ mãnh liệt.

Cảm giác này, gã chỉ từng cảm nhận được trên người vài vị hộ pháp, khiến gã hô hấp hơi gấp gáp, đặc biệt là khi ánh mắt hắn lướt qua vài thị nữ kia, phát hiện nữ tử mà Tam điện hạ đang tựa đầu vào bộ n.g.ự.c mềm mại kia... có chút quen mắt.

Ngay sau đó, Hoàng Nhất Khôn trợn to hai mắt, gã nhận ra đối phương, nữ tử này… là tu sĩ của Thái Tư Tiên Môn, cũng là một trong ba nữ tu sĩ đến Thất Huyết Đồng lần này, người có tu vi bốn đoàn Mệnh Hỏa kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-502-de-that-phong-day-tinh-yeu-1.html.]

Chỉ là lúc này trên người nữ tử ấy không còn chút nào lạnh lùng kiêu ngạo, khi nhìn Tam điện hạ, tràn đầy kính ngưỡng, cực kỳ ngoan ngoãn.

Một màn này khiến Hoàng Nhất Khôn hít sâu một hơi, cảm thấy trận khiêu chiến lần này có phần quá vội vàng, vì vậy lùi lại vài bước, cười gượng một tiếng: “Hôm nay ta chưa chuẩn bị kỹ, tạm thời không khiêu chiến nữa, cáo từ, cáo từ.”

Nói xong, Hoàng Nhất Khôn vừa muốn rời đi, thì khoảnh khắc tiếp theo thân ảnh của Tam điện hạ lại biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện thì đã ở ngay trước mặt hắn, trực tiếp túm lấy tay phải của hắn.

Tốc độ ấy khiến đồng tử Hoàng Nhất Khôn co rút lại, mà khi tay phải bị nắm lấy, sắc mặt gã đại biến.

Điều khiến nội tâm gã chấn động hơn nữa, chính là bản thân gã lại không thể phản kháng chút nào, tựa như ở trước mặt đối phương, gã chỉ là một con gà con, điều này khiến trán gã toát mồ hôi, vội vàng mở miệng: “Ngươi muốn làm gì!”

“Đừng khẩn trương, lần này ngươi mang theo bao nhiêu tiền?” Tam điện hạ cười tủm tỉm hỏi.

Hoàng Nhất Khôn ngẩn ra.

Tam điện hạ thấy vậy, nhướn mày: “Ngươi thật chẳng biết điều gì cả, được rồi, để ta giải thích cho ngươi nghe, ngươi hẳn là không đánh lại ta đâu, nhưng ta biết ngươi ở Huyền U Tông cũng khổ cực, mọi người thật ra đều là người một nhà, người một nhà thì không làm khó nhau.”

“Mọi chuyện đều là làm ăn, ta cũng không lừa ngươi, giá thị trường là một triệu linh thạch, ngươi đưa ta, ta nhận thua, hơn nữa ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ khiến chuyện này trông thật long trọng, ta có thể công khai nói là bại dưới tay ngươi, thậm chí còn có thể để lại hình ảnh.”

“Để ngươi trở về trong vinh quang, không tốt sao.”

Hoàng Nhất Khôn nghe đến đây, mắt trợn tròn, theo bản năng lắc đầu.

Tam điện hạ cười hì hì, dáng vẻ rất dễ thương lượng, lúc này thấy Hoàng Nhất Khôn lắc đầu, hắn vẫn mỉm cười, nhưng lời nói ra lại khiến lòng Hoàng Nhất Khôn rung chuyển dữ dội.

“Không đồng ý? Không sao, mọi chuyện đều có thể thương lượng, ngón tay ngươi đẹp đấy, lấy ra để trừ nợ vậy.”

Nói xong, Tam điện hạ không đợi Hoàng Nhất Khôn giãy giụa, liền rắc một tiếng, bẻ gãy ngón trỏ của gã...

Tiếng hét thảm thiết vang lên từ miệng Hoàng Nhất Khôn, khoảnh khắc ấy, Tam điện hạ vung tay lên, lập tức một luồng lực lượng mạnh mẽ tản ra, c.uốn Hoàng Nhất Khôn bay ra xa, rơi trên bậc đá sườn núi.

Ầm một tiếng, Hoàng Nhất Khôn phun ra một ngụm m.á.u tươi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, vừa muốn quay đầu nhìn lại, thì bên tai lại vang lên tiếng cười hì hì của Tam điện hạ.

“Ngươi thắng rồi nhé, không tiễn đâu.”

Hoàng Nhất Khôn nghe xong rùng mình, cúi đầu nhìn tay phải lấp lánh vốn có năm ngón, giờ chỉ còn bốn, một nỗi bi phẫn c.uồn c.uộn bốc lên tận đầu.

“Đây là cướp bóc!!”

Cảm giác uất ức mạnh mẽ khiến tầm nhìn trước mắt Hoàng Nhất Khôn như mơ hồ, đặc biệt là nghĩ đến năm ngón tay dùng cả đời tích góp linh thạch để rèn luyện thành bảo, mà giờ đã mất một, trong lòng gã như đang chảy m.á.u.

Thế nhưng... gã không dám quay lại đòi lại, sự khủng kh.i.ế.p của Tam điện hạ khiến gã vô cùng sợ hãi.

Lúc này trong cơn tức giận, gã vội vã định bay lên rời đi, nhưng lại nhớ ra Thất Huyết Đồng các phong đều cấm phi hành, nên tâm trạng càng thêm bi thảm, chỉ đành lê bước xuống núi.

Gã không muốn ở lại Đệ Thất Phong nữa...

Chỉ là đang đi, gã chợt nhìn thấy một người.

Một nữ nhân cao lớn vạm vỡ, đang ngồi xếp bằng trên một chiếc ghế đá không xa.

Đối phương không chỉ vóc người cao lớn, toàn thân cơ bắp phồng lên như sắp nổ tung, thậm chí có thể thấy rõ từng đường gân xanh nổi lên, đặc biệt là thanh đại kiếm cắm bên cạnh, càng khiến người ta kinh tâm động phách.

Loading...