Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 481: Âm nhân lợi khí. (2)

Cập nhật lúc: 2025-05-07 15:33:48
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người mặc áo choàng đen đưa tay đón lấy ngọc giản, cẩn thận tra xét rồi trầm mặc.

Nội dung trong ngọc giản là do lão tổ Kim Cang Tông soạn ra, trong đó giới thiệu toàn diện về công dụng của pháp khí hình quạt này, đặc biệt là đặc điểm pháp khí chỉ còn lớp vỏ ngoài, nhưng lại không ảnh hưởng đến việc sử dụng, rất khó phát hiện ra vấn đề, chỉ có lúc vận lực quá mạnh vào thời khắc then chốt thì mới vỡ vụn tự hủy, đều được giải thích cực kỳ thấu đáo.

Thao Dang

Xem từ nội dung ngọc giản, dường như pháp khí này vốn được luyện chế ra là để âm người.

“Giá cả cũng ổn, không phải loại lừa đảo, mà pháp khí này có điểm thú vị…” Người áo đen trầm ngâm, trong lòng rất động tâm, c.uối cùng lấy ra một xấp linh phiếu đưa cho Từ Thanh.

Từ Thanh giơ tay nhận lấy, phất tay áo một cái, pháp khí hình quạt bay lên rơi vào tay người áo đen, từ bàn tay vươn ra có thể thấy được, đây là một nữ tu sĩ trẻ tuổi.

Cô ta cầm lấy quạt kiểm tra một phen, vô cùng hài lòng, lập tức rời đi.

Thấy thật sự bán được một món, Từ Thanh khá mãn ý, bên cạnh lão tổ Kim Cang Tông cũng nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng truyền âm:

“Chủ nhân yên tâm, ta quá hiểu loại người này rồi, thứ chúng ta có là pháp khí đặc thù, trong mắt nhiều người chẳng có giá trị gì, nhưng trong lòng số khác, đây chính là lợi khí âm người khó lường, hàng hiếm khó gặp, tìm cách để kẻ thù cầm lấy, tuyệt đối khiến đối phương c.h.ế.t không biết vì sao mà c.h.ế.t!”

“Không tệ.” Từ Thanh khẽ khen một câu, chỉ một câu này thôi cũng đủ khiến lão tổ Kim Cang Tông kích động không thôi, thầm nghĩ: Từ ma đầu rốt c.uộc cũng từ một chữ chuyển thành hai chữ rồi, điều này chứng tỏ mình đã tự cứu thành công!

Và phán đoán của lão không sai, người trong chợ đen quả thật không phải ai cũng mua hàng để dùng cho mình, có rất nhiều người mang theo những câu chuyện riêng, đối với bọn họ mà nói, loại pháp khí chuyên dùng để âm người, đúng là không nhiều.

Vì vậy chẳng mấy chốc, Từ Thanh đã chào đón vị khách thứ hai, người này hình như không phải Nhân tộc, là một dị tộc, sau khi xem xong ngọc giản của Từ Thanh, không do dự chút nào, mua liền một hơi ba món, rồi rời đi.

Cứ như vậy, khi bóng hoàng hôn buông xuống trong ngày, tám món pháp khí mà Từ Thanh chuẩn bị… đã bán sạch.

Lúc này thấy gần như đã bán hết, Từ Thanh thu dọn quầy, đi trong phường thị, chuẩn bị rời đi tìm Đội trưởng để về tông môn.

Lúc này dù là chạng vạng, nhưng theo sự tối dần của bầu trời, tu sĩ qua lại trong phường thị càng đông, Từ Thanh vừa đi vừa liếc nhìn những quầy hàng bên đường, bỗng ánh mắt khựng lại, bước chân dừng hẳn, đi đến một quầy hàng bên trái.

Trên quầy này không có mấy vật phẩm, chỉ có một tấm bảng gỗ bên cạnh khắc vài dòng chữ, bên trong có hai chữ, khiến Từ Thanh chú ý.

“Hồn Đan?”

Chủ quầy cũng mặc hắc bào, không nhìn ra nam nữ, trên mặt còn đeo mặt nạ ác quỷ, nhận thấy Từ Thanh bước đến và hỏi, y ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lại.

“Mười vạn linh thạch, một viên.”

Lông mày Từ Thanh khẽ nhíu lại, hắn biết Hồn Đan rất đắt, vật này dù là luyện khí, tu luyện một số công pháp đặc thù để mở pháp khiếu, hoặc thi triển tà pháp đều cần dùng, nhưng mức giá như vậy, nếu không phải phẩm chất thật sự không tệ thì quá không đáng.

Dường như đã đoán ra suy nghĩ của Từ Thanh, chủ quầy lạnh nhạt mở miệng.

“Phẩm chất không tệ, đều luyện từ hồn của Trúc Cơ.”

Từ Thanh trầm ngâm, nếu thật sự là hồn Trúc Cơ, mà số lượng nhiều thì đúng là có trợ giúp không nhỏ với việc mở pháp khiếu của hắn, nhất là hiện tại hắn chỉ còn thiếu mười một khiếu nữa là có thể châm lên đoàn Mệnh Hỏa thứ ba.

Với việc này, Từ Thanh quả thật có chút cấp bách, liền ném ra một c.uộn linh phiếu, chủ quầy quét mắt nhìn qua, phất tay đưa ra một ngọc hộp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-481-am-nhan-loi-khi-2.html.]

Từ Thanh nhận lấy mở ra, liếc nhìn liền con ngươi co rụt lại.

Đích thực là hồn Trúc Cơ, mà… còn là hồn của tộc Hải Thi! Bên trong còn lẫn cả một ít hồn Ngưng Khí, cũng là tộc Hải Thi.

Từ Thanh nhìn sâu vào chủ quầy một cái, không cảm nhận được khí tức của Đội trưởng trên người đối phương, vậy thì nếu toàn bộ Hồn Đan của người này đều là từ tộc Hải Thi, đa phần cũng là tu sĩ của Thất Huyết Đồng.

Chỉ có Thất Huyết Đồng, hiện tại mới có được nhiều hồn Hải Thi như vậy.

“Còn bao nhiêu?” Từ Thanh hỏi, tay phải như vô ý gõ nhẹ lên thanh sắt đen trong n.g.ự.c.

“Rất nhiều.” Chủ quầy ngẩng đầu, nhìn Từ Thanh, thần sắc mang theo vài phần ngạo nghễ.

Từ Thanh trầm ngâm, mấy hơi sau trong lòng quyết đoán.

“Ta muốn bốn mươi viên!”

Lời này vừa ra, chủ quầy kia cũng giật mình, vẻ kiêu ngạo biến mất, hô hấp hơi gấp gáp, hiển nhiên có chút do dự.

“Chỗ ta không có nhiều vậy, ngươi chờ một lát, ta còn mấy người đồng môn, gom góp lại chắc cũng gần đủ.”

“Được, nhưng ta mua nhiều thế này, các ngươi phải tặng thêm vài viên cho ta.” Từ Thanh nghiêm túc nói.

Chủ quầy kia cũng là người sảng khoái, nghe vậy gật đầu, trong tay áo bóp lấy ngọc giản truyền âm, chẳng bao lâu sau, bốn phía nhanh chóng xuất hiện năm sáu người tu sĩ ăn mặc giống như y, sau khi đến gần đều liếc mắt nhìn Từ Thanh một lượt.

Trong đó có một tu sĩ vóc người cao lớn, khí tức trên người d.a.o động rất mạnh, chăm chú nhìn Từ Thanh lâu nhất.

Từ Thanh cũng nhìn lại bọn họ.

Một lúc sau, tu sĩ cao lớn kia thấp giọng cười khẽ.

“Đệ Thất Phong?”

“Đệ Nhất Phong?” Từ Thanh bình thản mở miệng.

Tu sĩ cao lớn nghe vậy lại cười lần nữa, không hỏi thêm, phất tay lấy ra một cái túi trữ vật, ném cho Từ Thanh.

“Bốn mươi ba viên!”

Từ Thanh nhận lấy kiểm tra một phen, đưa ra số linh thạch đổi được khi bán pháp khí, xoay người rời đi.

Mãi đến khi hắn đã đi xa, mấy người áo đen này mới tụm lại một chỗ, nhìn về phương hướng Từ Thanh rời đi, trong đó tên chủ quầy ban đầu thấp giọng mở miệng.

“Nhị sư huynh, tiểu tử này ở Đệ Thất Phong là ai thế, phần thưởng của tông môn còn chưa phát, sao hắn lại nhiều tiền vậy chứ.”

“Khó nói lắm, đám người Đệ Thất Phong ai nấy đều thích giấu đầu hở đuôi... Về sau tra thử xem, nếu thật sự lắm tiền như vậy, có khi cần hộ đạo giả, đến lúc đó để hắn tiêu đậm tiền thuê bọn ta trọn năm luôn cũng nên, dạo này con mồi béo bở cũng ít rồi, tin là hắn nhất định sẽ hào phóng vui vẻ mà thuê chúng ta.”

“Giờ đừng nói chuyện này, nhanh bán hết đồ cái đã, chiến tranh sắp kết thúc rồi, lần này bán xong quay về, chắc không cần tiếp tục ra chiến trường nữa đâu.”

Loading...