Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 480: Âm nhân lợi khí. (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-07 15:33:46
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù là Nam Hoàng Châu, nhưng chốn chợ đen rồng rắn hỗn tạp, cho dù Thất Huyết Đồng là thế lực đỉnh cấp thuộc Nam Hoàng Châu, thì nơi này vẫn luôn tồn tại vô số ác ý ẩn núp trong bóng tối.

Lại thêm tính cách Từ Thanh xưa nay thận trọng, việc hắn đến chợ đen lần này cũng không phải chuyện gì có thể đưa ra ánh sáng, vì thế không chỉ hóa trang kỹ càng, mà ngay cả khí tức cũng hoàn toàn che giấu.

Về phần Đội trưởng, với thân phận là lão cáo già, y ẩn giấu còn sâu hơn cả Từ Thanh, trực tiếp biến thành một lão già gù lưng, thoạt nhìn bệnh tật ốm yếu, nhưng lại không phải dạng dễ trêu.

Điểm này so với Từ Thanh hóa thân thành một trung niên khô quắt gầy gò thì khá hơn rất nhiều.

Vì thế, sau khi bước ra khỏi trận pháp truyền tống, Từ Thanh liếc nhìn Đội trưởng, trong lòng cảm thấy mình lại học được thêm vài điều.

Đội trưởng khàn giọng ho khan một tiếng, ánh mắt đảo qua thành Linh U rồi lạnh nhạt mở lời.

“Chỗ này không tệ, lão phu cũng có vài món cần xử lý. Lát nữa chúng ta làm xong việc, hẹn gặp nhau ở đây là được.”

Nói xong liền cất bước rời đi, ánh mắt quét qua mấy hài tử đang chằm chằm nhìn y, tùy ý chọn một bé trai.

Cậu bé đó ánh mắt sáng rực, lập tức chạy theo.

Từ Thanh thì không chọn ai cả, bởi hắn đã có lão tổ Kim Cang Tông.

Lão tổ Kim Cang Tông hiển nhiên vô cùng quen thuộc với chợ đen, vì thế Từ Thanh mặt không biểu cảm đi về phía xa, phía sau là những ánh nhìn mang theo ác ý cùng dò xét, tụ hội lại trên người hắn.

Thế nhưng khi Từ Thanh rời đi, đa phần ánh mắt ấy đều tản ra, chỉ còn sót lại vài luồng, vẫn còn lặng lẽ dõi theo.

“Chủ nhân cao minh quá, ngài nhất định đã sớm biết trong chợ đen này có rất nhiều kẻ tham lam, cho nên mới cố tình để chúng chú ý, như vậy lát nữa sau khi bán xong đồ, chúng ta còn có thể thu hoạch thêm ngoài dự tính.”

“Thuộc hạ đề nghị chủ nhân lát nữa có thể hơi để lộ một chút tài vật, chỉ cần khống chế tốt mức độ để lộ, như vậy là có thể không khiến Kết Đan chú ý, mà chỉ dẫn dụ bọn Trúc Cơ rác rưởi đến.”

“Chủ nhân, bọn linh cẩu ấy, từng tên từng tên đều béo ú lắm đó.”

Lão tổ Kim Cang Tông thấy tình hình như vậy, lập tức mở miệng nịnh nọt, trong lòng cảm thấy gần đây cảm giác tồn tại của mình quá thấp. Một mặt là vì Đội trưởng thường xuyên có mặt, lão không tiện lộ diện; mặt khác là cái tên tiểu quỷ Bóng ảnh gần đây có xu hướng ngóc đầu dậy.

Điều này khiến lão tổ Kim Cang Tông cực kỳ cảnh giác, lão quyết định lần này ở chợ đen, nhất định phải để Từ ma đầu nhớ lại vai trò của lão, tuyệt đối không thể để Từ ma đầu có ấn tượng rằng lão là đồ vô dụng.

“Ừm.”

Từ Thanh đưa mắt quét qua các cửa hàng cùng dòng người bốn phía. Người đi lại nơi này rất đông, phần lớn đều che giấu thân phận, mặc trường bào rộng thùng thình, có kẻ còn đeo mặt nạ chống dò xét.

Trong lúc quan sát ấy, những lời của lão tổ Kim Cang Tông, Từ Thanh căn bản không mấy bận tâm, chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng.

Thế nhưng một câu đáp đơn giản như vậy lại khiến lão tổ Kim Cang Tông, kẻ vô cùng nhạy cảm, trong lòng run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-480-am-nhan-loi-khi-1.html.]

“Cái tên Từ ma đầu này trước nay nếu chỉ nói một chữ với ta, đều là biểu hiện của không hài lòng, chẳng lẽ… ta vừa rồi nói sai điều gì? Hay là hắn không muốn đơn giản như vậy mà bán đi? Hoặc cũng có thể vì thế mà sinh lòng bất mãn? Không được, ta phải nghĩ cách mới được, nếu không thì tiếp tục thế này, đây chính là dấu hiệu hắn sắp đem ta ra làm pháo hôi!!”

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến lão tổ Kim Cang Tông run rẩy cả tâm thần, lập tức mở miệng.

“Chủ nhân, gần đây ta cũng đang suy nghĩ, nếu chúng ta cứ bán pháp khí như vậy thì sẽ không bán được giá, ta có một ý hay!”

Từ Thanh đang định bước vào một tiệm luyện khí có vẻ ít tu sĩ, nghe thế liền khựng chân, có phần ngạc nhiên.

“Chúng ta người sáng không làm chuyện tối, không cần dùng hàng giả tráo hàng thật, mà là bán ra những món nhìn thì như bình thường nhưng chỉ cần chạm nhẹ một cái là vỡ!”

“Ta đã nghĩ kỹ rồi, đây chính là điểm đặc sắc của chúng ta, dù sao nơi này người hỗn tạp, tâm tư đủ loại, nhiều người mua đồ vốn chẳng phải để dùng, mà là để âm người (hại người), như vậy pháp khí của chúng ta, chính là lựa chọn tốt nhất!”

“Cho nên chúng ta đừng đến tiệm, mà là ra bày sạp!” lão tổ Kim Cang Tông vắt hết óc ra suy tính, nhanh chóng nói, Từ Thanh nghe xong trầm ngâm một chút, cảm thấy cũng có lý.

Hơn nữa, vật hiếm là vật quý, đối với những người có nhu cầu đặc thù mà nói, có lẽ lại là món hàng kỳ bảo khó cầu, vì vậy Từ Thanh chấp nhận đề nghị của lão tổ Kim Cang Tông, theo chỉ dẫn của lão rời khỏi nơi đó, đi đến phường thị tự do của thành Linh U.

Ở đó tu sĩ còn nhiều hơn, long xà hỗn tạp, mà lão tổ Kim Cang Tông thì vô cùng quen thuộc, chỉ đường cho Từ Thanh đến Ty quản lý nơi này, thuê một gian sạp nhỏ, tại đó dựng lên một tấm bảng gỗ khổng lồ.

Từ Thanh chẳng cần làm gì, lão tổ Kim Cang Tông liền điều khiển thanh sắt đen, rồng bay phượng múa mà viết lên bốn chữ thật to:

ÂM NHÂN LỢI KHÍ!

Từ Thanh liếc nhìn, nhướng mày, không nói gì, khoanh chân ngồi xuống, lặng lẽ chờ đợi, ánh mắt nhìn đám đông người qua lại trong phường thị, tiếng huyên náo vang vọng khắp nơi.

Chờ đợi hồi lâu, người qua đường hầu hết chỉ liếc một cái, chẳng mấy ai dừng lại, điều đó khiến Từ Thanh có phần mất kiên nhẫn.

Thao Dang

“Chủ nhân, xin nhẫn nại, việc này nhất định thành công, ta có nắm chắc, có lòng tin. Ngài phải biết, năm xưa ta từng dạo qua vô số chợ đen, chuyên tìm kiếm mấy thứ như thế này… Loại hàng này không nhiều, ta tin, cũng sẽ có người giống như ta.”

Lão tổ Kim Cang Tông vội vàng mở miệng, lão không nhận ra rằng, Bóng ảnh ở một bên thực ra từ đầu đến c.uối vẫn luôn lặng lẽ nheo ảnh nhãn lại, như lâm đại địch mà nhìn chằm chằm vào lão.

Đồng thời cũng đang học tập cực kỳ nhanh chóng, lúc này nghe lời lão tổ, dường như còn hơi ngộ ra điều gì đó, ra vẻ như đã học được gì đó hữu dụng.

Từ Thanh nghe vậy không nói gì, khẽ nhắm mắt, thời gian lặng lẽ trôi qua, trong lúc lão tổ Kim Cang Tông ngày càng sốt ruột, một nén nhang sau…

Đột nhiên mắt lão tổ sáng lên, Từ Thanh cũng cảm nhận được, liền mở mắt ra.

Chỉ thấy một tu sĩ thân hình cao lớn toàn thân bị áo choàng đen che kín, không cách nào nhìn rõ, đang dừng bước trước quầy hàng của Từ Thanh, ánh mắt dừng lại ở bốn chữ trên tấm bảng gỗ.

“Âm thế nào?” Giọng nói khàn khàn từ trong áo choàng truyền ra.

Từ Thanh không nói hai lời, vung tay ném ra một ngọc giản, đồng thời lấy ra một chiếc pháp khí hình quạt, đặt sang một bên, tay phải áp lên phía trên.

Loading...