Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 476: Thái Thương đạo miếu. (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-07 15:33:37
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Thanh ánh mắt lóe lên, quay đầu nhìn Đội trưởng, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ.

Đội trưởng ngẩng đầu, cũng nhìn về phía Từ Thanh, cười như không cười.

“Nơi cấm khu này, có chút quỷ dị, nhưng nhìn chung cũng tạm.” Từ Thanh mở miệng.

“Ừm, không sai không sai, ta ít vào cấm khu, đi biển thì nhiều hơn, vừa hay nhân dịp này đến xem thử, học hỏi thêm.” Đội trưởng cười ha hả.

Hai người đều tự động né tránh chủ đề vừa rồi, dường như đã quên mất chuyện đó, cùng nhau bước vào cấm khu.

Chủ đề ấy, cả hai đều rất rõ ràng rằng không thể tiếp tục bàn nữa, chuyện này quá lớn, liên quan đến toàn bộ bố cục của Thất Huyết Đồng, thậm chí chỉ cần suy nghĩ sâu thêm chút nữa, đã có thể cảm nhận được dã tâm ngập trời ẩn giấu trong đó.

Phải biết rằng, tuy tộc Hải Thi có chín tôn Tổ Thi thần tượng, nhưng điều đó không có nghĩa là từ xưa đến nay, kể từ khi tộc Hải Thi được sinh ra, chỉ có chín tôn ấy…

Trong những năm tháng xa xưa, nhất định từng tồn tại nhiều Tổ Thi thần tượng hơn, chỉ là vì nhiều biến cố khác nhau, đã bị các tộc khác lấy đi nghiên cứu, cho dù c.uối cùng chẳng tìm ra được manh mối hay kết luận gì, nhưng cũng tuyệt đối không trả lại.

Chín tôn của tộc Hải Thi bây giờ, rất có thể là chỉ còn lại chín tôn mà thôi.

Nếu liên tưởng đến c.uộc tấn công của Thất Huyết Đồng và chiến tranh, suốt quá trình đó, chiến bảo Đệ Lục Phong chưa từng ra trận, chỉ trong lúc Lục gia báo thù mới lộ ra một chút, mà cũng chỉ thể hiện sức mạnh trong phạm vi bình thường, không hề vượt chuẩn.

Ý nghĩa ẩn sau chuyện này, thật sâu xa.

Từ Thanh chôn giấu chuyện này trong lòng, cũng hiểu vì sao Đội trưởng lại c.uống c.uồng bỏ chạy, mặt dày mày dạn đòi theo mình.

Một mặt là vì Đội trưởng rất thích nói ra tâm sự, biết được một bí mật lớn như vậy, nếu không đem khoe một chút thì trong lòng không dễ chịu.

Mặt khác, nếu y không rời khỏi, cứ ở lại Thất Huyết Đồng, e rằng tông môn sẽ tìm lý do nào đó để nhốt y lại một thời gian nhằm giữ bí mật.

Từ Thanh lắc đầu, không nghĩ thêm nữa, chuyện này dù lớn đến đâu, cũng không liên quan nhiều đến hắn, hơn nữa chiến tranh bây giờ có lẽ sắp kết thúc rồi, không bao lâu nữa, mọi việc cũng sẽ rõ ràng.

Từ Thanh hít sâu một hơi, thu lại mọi tâm tư, bước vào rừng sâu cấm khu.

Nơi này, năm xưa hắn không biết đã từng đến bao nhiêu lần, vô cùng quen thuộc, không đến mức nhắm mắt đi loạn nhưng cũng không sai biệt bao nhiêu, cảnh vật cây cỏ xung quanh, dường như đều có thể hiện lên trong ký ức.

Vậy nên, ngay khi bước vào rừng, tốc độ của Từ Thanh đột nhiên tăng vọt, cả người như một bóng ma, gào thét lao đi giữa rừng sâu, Đội trưởng theo sau, ánh mắt tò mò quan sát bốn phía.

Quả thật y rất ít khi bước vào cấm khu trên đất liền, nơi duy nhất từng vào chính là Hoàng Cấm bên cạnh tông môn, mà khi đến đó cũng chỉ để lĩnh ngộ một vài thần thông, tiếc là thất bại, không thành công.

Lúc này thấy Từ Thanh tăng tốc, y cũng lập tức nâng tốc độ lên, giẫm đúng vào những chỗ mà Từ Thanh vừa hạ chân, vừa đi vừa quan sát, có điều ngẫm nghĩ, học rất nhanh.

“Thì ra còn có nhiều kỹ xảo thế này.” Đội trưởng nhìn bóng dáng Từ Thanh lướt đi giữa rừng, quan sát vô cùng tỉ mỉ, còn như thể đang học tập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-476-thai-thuong-dao-mieu-1.html.]

Về phần dị chất tràn ngập nơi đây, y không mấy để tâm.

Dị chất trên biển còn đậm đặc hơn chỗ này nhiều, công pháp của Thất Huyết Đồng trong việc phân giải dị chất cũng khá hiệu quả, trừ phi bị dồn vào đường cùng hoặc rơi vào tuyệt cảnh, nếu không thì đệ tử đại tông môn rất hiếm khi bị dị chất vượt ngưỡng mà bạo thể.

Từ Thanh không để ý đến Đội trưởng, giờ phút này hắn đang đắm mình trong ký ức, theo từng bước chân tiến về phía trước, từng khung cảnh ngày xưa lần lượt hiện lên trong lòng, càng đến gần mục tiêu, trong lòng hắn lại càng nổi sóng.

Mãi cho đến một lúc sau, Từ Thanh bước chân chậm lại, đi qua một bụi cây, nhìn thấy một ngôi mộ cô độc.

Xung quanh mộ cỏ dại mọc đầy, nhưng bia mộ vẫn chưa biến mất, vẫn đứng sừng sững nơi đó, hiển nhiên là dù đã hơn hai năm, gần ba năm trôi qua, nhưng những gì Từ Thanh từng làm tại trại nhặt rác, khiến những người nhặt rác sau này sau khi nghe kể lại, đều vô cùng tôn kính với ngôi mộ này.

Dù không ra tay giúp nhổ cỏ, nhưng cũng không ai đến phá hoại hay quấy nhiễu.

Dù sao, đều là kẻ nhặt rác, có thể sau khi c.h.ế.t vẫn có người chôn cất, bản thân điều đó đã là một điều hạnh phúc, vậy cần gì phải mạo hiểm, trong khi chẳng có chút lợi ích gì, để mà đi phá hoại cơ chứ.

Từ Thanh nhìn tấm bia mộ, lặng lẽ bước lại gần, ngồi xuống trước ngôi mộ, hắn đưa tay nhổ hết cỏ dại xung quanh, c.uối cùng lấy bình rượu ra, uống một ngụm, rồi rót một ít lên phần đất mộ.

“Lôi đội, Bạch đại sư cũng đi rồi.” Từ Thanh nhẹ giọng mở lời, dựa vào một thân cây lớn bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lên khoảng trời đen kịt qua kẽ lá trên đỉnh đầu.

Đội trưởng im lặng, nhìn ngôi mộ, rồi lại nhìn Từ Thanh, không nói gì, cũng không đến gần, mà đi ra xa hơn, bởi y biết lúc này, điều Từ Thanh cần là sự tĩnh lặng một mình.

Từ Thanh quả thực cần được ở một mình, hắn dựa vào gốc cây, lặng lẽ uống rượu, theo thời gian dần trôi, trời bắt đầu tối dần, Từ Thanh ngẩng đầu nhìn vào rừng sâu phía xa, nơi đó… chẳng có gì cả.

“Lôi đội, lúc trước ông nói, kẻ có thể sống sót khi nghe thấy ca khúc nơi đây, nếu nghe thấy lần thứ hai, sẽ nhìn thấy người mà mình mong muốn gặp nhất…”

“Nhưng người mà ta muốn gặp lại có đến mấy người, không biết nếu thật sự một ngày nào đó, ta nghe thấy ca khúc, liệu có thể gặp hết được không.” Từ Thanh thì thào khẽ nói, lại uống một ngụm rượu.

Bốn bề yên ắng, không một tiếng động, trời cũng dần dần tối lại, cho đến khi cả khu rừng chìm vào bóng tối mịt mù.

Từ Thanh im lặng.

Cho đến khi lại trôi qua hơn nửa canh giờ, hắn khẽ thở dài một tiếng, quỳ xuống trước mộ, dập đầu một cái, rồi khi đứng dậy thì để lại bình rượu trên đất mộ.

“Ta vẫn chưa tìm được Thiên Mệnh Hoa.” Từ Thanh nhìn tấm bia mộ, rất lâu sau đó mới xoay người rời đi, bước từng bước, dần dần biến mất trong bóng đêm.

Cùng với bước chân Từ Thanh rời xa, chưa bao lâu sau, phía sau hắn vang lên tiếng bước chân, đó là Đội trưởng.

“Từ Thanh, sau này nếu có dịp, ngươi cũng cùng ta về nhà một chuyến đi, ta cũng lâu lắm rồi chưa quay về thăm mộ tổ.” Đội trưởng giọng khàn khàn, nhẹ giọng mở lời.

Thao Dang

Từ Thanh khẽ gật đầu.

Trong đêm tối, bóng dáng hai người trong khu rừng u ám, cùng nhau tiến bước, dọc đường không hề có dị thú nào xuất hiện, bản năng của lũ dã thú giúp chúng cảm nhận được rằng, hôm nay người bước vào rừng sâu này, hoàn toàn khác biệt với những kẻ nhặt rác thường ngày.

Loading...