Quang Âm Chi Ngoại - Chương 468: Tổ Tự trấn Nguyên Anh. (1)
Cập nhật lúc: 2025-05-07 15:33:20
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này trên bầu trời, sấm rền gió hú, Lục gia và Bạch Lệ đại chiến không ngừng, long trời lở đất, khiến mây tan sóng vỡ, biển lớn ầm ầm gào thét, từng đợt sóng khổng lồ c.uồn c.uộn trào dâng.
Mỗi chiêu mỗi thức của hai người, đều có thể dời non lấp bể, một kích là có thể xuyên trời phá đất, đến cả dư âm của thần thông va chạm cũng khiến hư không chung quanh không ngừng vang lên tiếng nứt vỡ, dường như không gian cũng sắp bị nghiền nát.
Nhìn từ xa, quanh thân hai người chiến đấu, từng khe nứt không gian không ngừng hình thành, có lúc còn sụp đổ thành hố đen khổng lồ, tựa như có thể nuốt chửng vạn vật.
Lại có từng đạo lôi điện tựa thiên phạt, không ngừng uốn lượn chung quanh, thậm chí còn hiện ra đầu sừng, hóa thành những long lôi gầm thét lao vào nhau, quấn c.h.ặ.t rồi tàn sát lẫn nhau.
Không dừng ở đó, thân ảnh hai người liên tục chớp động trên không, vừa chiến đấu vừa tức thì di chuyển, lúc thì v.út lên uy vũ như rồng hổ, lúc lại xoay chuyển như tinh tú đổi dời, chỉ chớp mắt là đã áp sát giao đấu.
Càng có c.uồng phong bị bọn họ chụp lấy, trở thành thần thông, mang theo lực sát thương cực lớn. Đặc biệt là Bạch Lệ, quanh người lơ lửng vô số tuyến trùng trắng uốn éo không ngừng, xếp thành hình phù văn, tạo ra từng đạo Thái Âm Huyền Lôi, gào thét b.ắ.n về phía Lục gia.
Những đạo huyền lôi kia, nhìn kỹ thì toàn bộ đều do tuyến trùng tạo thành, vừa đến gần Lục gia là nổ tung, thậm chí một số khe nứt không gian vừa sinh ra đã bị đóng băng trong tích tắc.
Từ xa nhìn lại, những khe nứt bị băng phong ấy, trông như những con rết trắng quái dị, vặn vẹo bò lổm ngổm trên không.
Còn Lục gia thì chẳng kém gì, mỗi lần vung tay là hải dương binh khí dâng tràn, hình thành vô số loại vũ khí sát phạt, khí thế mạnh mẽ, sát khí ngút trời.
Khí tức phát ra từ trong binh hải, ẩn chứa uy lực hủy thiên diệt địa, đi đến đâu là quét sạch đến đó.
Thế nhưng, Bạch Lệ vẫn không hề rơi vào thế hạ phong. Tuy thực lực gã ngang ngửa với Lục gia, mà Lục gia lại có thêm pháp bảo hồ lô phụ trợ, song… Bạch Lệ vẫn chiếm được lợi thế.
Dù sao, thiên phú của Lục gia là luyện khí, không phải chiến đấu cận thân.
Giữa tiếng nổ rung trời, Bạch Lệ chợt tức thì xuất hiện trước mặt Lục gia, kết ấn chỉ tay, lập tức một đạo đao quang hiện ra, xé rách hư không như sóng biển kèm theo sấm sét, tạo thành một khe nứt khổng lồ, uốn lượn như rồng rắn lao về phía Lục gia, khiến sắc mặt ông khẽ biến, lập tức phải lùi lại.
Thấy vậy, Bạch Lệ đột nhiên bật cười.
“Quả nhiên là Nguyên Anh ở chốn quê mùa, có được pháp khí bậc này mà cũng không thể g.i.ế.t nổi ta.”
“Đã thế, có khi hôm nay ta chẳng cần chạy, chỉ cần g.i.ế.t ngươi, đoạt lấy pháp khí tuyệt phẩm này, thì cũng coi như đại thu hoạch rồi.”
Vừa dứt lời, gã vỗ mạnh vào trán, thân thể lập tức rung động, lưng phồng cao như cái bướu, mạch m.á.u chằng chịt lan ra khắp nơi, tuyến trùng cũng lổm ngổm trườn bò bên trong, nhìn vào khiến người ta rợn cả sống lưng.
Ngay lúc ấy, khối m.á.u thịt khổng lồ trên lưng Bạch Lệ bỗng nổ tung!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-468-to-tu-tran-nguyen-anh-1.html.]
Từ bên trong... một cây thực vật sinh ra!
Cây này cao gần ba trượng, mọc ra từ đỉnh đầu của gã, toàn thân đỏ như m.á.u, mọc sáu phiến lá hình răng cưa, ở giữa là một đài hoa hình tam giác, bên trong chứa vô số nhụy hoa!
Có thể nhìn thấy rõ, vô số phù văn dày đặc như dòng m.á.u, lưu động bên trong thân thể thực vật quỷ dị đó, và ngay khi nó xuất hiện, một luồng thần thánh uy nghiêm, long trời lở đất bộc phát từ trong cây hoa m.á.u ấy!
Luồng khí tức này mạnh đến mức, Từ Thanh lập tức cảm thấy đau nhói nơi mắt, Đội trưởng bên cạnh cũng vậy, nhưng trong mắt y lại càng điên c.uồng hơn.
“Thần tính!!”
Thứ đang tỏa ra từ thực vật đó, chính là thần tính!
Và luồng thần tính ấy không chỉ nồng đậm, mà còn c.uồn c.uộn như biển cả, ngay lúc xuất hiện, cây thực vật kia ngẩng đầu lên, thân hình run rẩy, hướng thẳng về phía hồ lô rượu trên trời, rung lên một cái mạnh mẽ.
c.uồng phong lập tức quét tới, khiến những nhụy hoa trong đài hoa tam giác đang lay động bị thổi nghiêng ngả, để lộ ra bên trong đài hoa… là một khuôn mặt quỷ dữ tợn!
Khuôn mặt quỷ ấy có hai con mắt đỏ rực, tà dị vô cùng, lúc này đang nhếch miệng cười to.
“Xem thử, là pháp khí tuyệt phẩm của ngươi mạnh hơn, hay là thần chủng Chúc Chiếu của ta lợi hại hơn!”
Thao Dang
Bạch Lệ ngửa mặt cười điên dại, tay phải vung lên, lập tức từng viên đan dược từ tay áo bay ra, lao thẳng về phía khuôn mặt quỷ bên trong đài hoa.
Những viên đan dược này, không phải đan thành phẩm, mà là đan dở, hơn nữa nguyên liệu không phải linh thảo, mà là huyết nhục!
Có thể thấy rõ trên mỗi viên đan huyết nhục ấy, đều hiện lên bóng ảnh u linh của các vong hồn, và tất cả vong hồn ấy đều có dung mạo trẻ trung, rõ ràng đều là những thiên kiêu mất tích của các tộc suốt những năm gần đây.
Bọn họ đã bị Bạch Lệ luyện hóa đến c.h.ế.t, dùng huyết nhục luyện đan, dùng hồn phách dung hợp, để tạo thành thứ "dược" này.
Mà loại đan dược này không phải để Bạch Lệ nuốt, mà là để nuôi dưỡng tà mộc kia, tức thần chủng trong miệng gã. Và hiển nhiên, thần chủng này cần số lượng đan dược khổng lồ, cũng chính là lý do gã xâm nhập Cấm Hải.
Ở Đại lục Vọng Cổ, nếu làm như vậy, Bạch Lệ cho rằng quá nguy hiểm, nhưng ở đây, với sức mạnh hiện có, gã nghĩ mình vẫn có thể ứng phó dễ dàng với mọi tình huống.
Giờ phút này, giữa tiếng cười dài đầy c.uồng vọng, theo từng viên đan huyết bị tà mộc nuốt chửng, giữa tiếng gào giận dữ và sát khí c.uồng bạo từ phía Lục gia, cây thực vật kia đột nhiên quay về phía hồ lô rượu giữa trời, phát ra một tiếng kêu.
“Hống!” – một tiếng gầm trầm thấp, rung chuyển trời đất