Quang Âm Chi Ngoại - Chương 460: Lửa giận thiêu biển. (1)
Cập nhật lúc: 2025-05-04 08:00:08
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đệ Lục Phong của Thất Huyết Đồng, toàn bộ ngọn núi này, những năm qua đã sớm được Lục gia luyện hóa, trở thành một pháo đài chiến lược.
Ngoại trừ bản thân ông ta, không ai biết bên trong ngọn Đệ Lục Phong này rốt c.uộc ẩn chứa bao nhiêu pháp khí, rốt c.uộc có thể bộc phát ra uy thế kinh thiên động địa đến mức nào.
Mà giờ đây, chính là lần đầu tiên pháo đài chiến tranh Đệ Lục Phong xuất chinh.
Tuy còn chưa hoàn toàn triển hiện uy năng của nó, nhưng chỉ một lần dời chuyển giữa biển khơi thôi, đã khiến tâm thần mọi người nổi sóng dữ dội.
Dời chuyển, so với thuấn di (dịch chuyển tức thời) thì càng thần diệu hơn, phạm vi của nó lớn hơn, tiêu hao linh lực cũng nhiều hơn, mà có thể dời chuyển cả một ngọn núi như vậy, có thể tưởng tượng được, động lực cốt lõi trong pháo đài chiến tranh này, nhất định là kinh khủng đến cực điểm.
Ngay khoảnh khắc kế tiếp, ngọn núi khổng lồ ấy đã xuất hiện trên không trung của Cấm Hải, lao v.út về phía xa, xé rách không gian.
Nơi nó đi qua, mặt biển bên dưới c.uồn c.uộn nổi sóng, vô số hải thú run rẩy ẩn mình dưới đáy biển, không dám ló đầu lên mặt nước.
Lại còn những con thuyền buôn trên biển, như lá cây giữa gió lớn, chao đảo nghiêng ngả, các tu sĩ bên trong khi ngẩng đầu nhìn thấy ngọn núi khổng lồ kia gầm vang băng qua, ai nấy đều tâm thần rung động dữ dội, sắc mặt kinh hoảng tột độ.
Mà lúc này, bên trong thân núi, Từ Thanh cũng đang như vậy, dù là Đội trưởng cũng đều tâm cảnh khó yên, mắt đỏ hoe, nhìn trái nhìn phải, trong mắt ánh sáng rực rỡ.
Trước mặt hai người bọn họ, là Lục gia đang cầm hồ lô rượu, dõi mắt nhìn về phương xa.
Sắc mặt ông ta âm trầm, trong cơ thể tựa như có biển m.á.u đang sôi trào, sát ý mãnh liệt đến mức ảnh hưởng cả bầu trời, khiến cho trong quá trình ngọn Đệ Lục Phong tiến về phía trước, trên bầu trời sấm sét c.uồn c.uộn, từng tia chớp lóe lên khắp bốn phía, nổ vang tựa như đuôi rắn bạc quét ngang trời.
Thao Dang
Khí thế kinh người.
“Tộc Hải Tinh là một tiểu tộc, thực lực toàn tộc, đừng nói là so với Thất Huyết Đồng chúng ta, ngay cả so với tộc Nhân Ngư cũng còn thua kém, trong tông môn chỉ có bảy Kết Đan.”
“Hiện giờ, đã c.h.ế.t ba người, còn lại bốn.” Lục gia nhàn nhạt mở miệng.
“Kẻ mạnh nhất của tộc Hải Tinh là lão tổ, Kết Đan đại viên mãn, nhưng ta nghi ngờ lão ta đã sớm đột phá, chỉ là vẫn luôn che giấu mà thôi, ngoài lão ta ra, ba Kết Đan còn lại đều là sơ kỳ.”
“Trong đó bao gồm cả tộc trưởng của tộc Hải Tinh, vị tộc trưởng này có huyết mạch liên hệ với lão tổ của tộc, là con cháu của lão ta, cũng bởi vậy mà trở thành tộc trưởng.”
“Xét về tổng thể, đây là một tiểu tộc, mà một tiểu tộc như vậy lại dám lớn mật trêu chọc Thất Huyết Đồng chúng ta, cùng những tộc có thiên kiêu khác, nhìn thế nào cũng thấy có điều bất ổn.”
“Cho nên, Từ Thanh, sau khi ngươi đến đó, phải cẩn trọng một chút, tộc Hải Tinh... có thể đang che giấu đại bí mật nào đó.” Lục gia bình thản nói.
Từ Thanh lặng lẽ gật đầu.
Đội trưởng không nói lời nào, nhân lúc Từ Thanh và Lục gia không để ý đến mình, liền lùi lại mấy bước, sờ sờ vào sơn thạch trên mặt đất của ngọn núi, ánh sáng trong mắt càng thêm nồng đậm, hiển nhiên... y rất thích món bảo vật này.
Nhưng chưa kịp để Đội trưởng quan sát được bao lâu, theo tiếng ong ong vang lên lần nữa của Đệ Lục Phong, điện chớp gầm thét, nhật nguyệt xoay chuyển, toàn bộ thân núi lại một lần nữa dời chuyển, lần này… trực tiếp xuất hiện giữa không trung của tộc Hải Tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-460-lua-gian-thieu-bien-1.html.]
Tộc Hải Tinh, nằm giữa Thất Huyết Đồng và đảo của tộc Nhân Ngư, tộc địa của họ chỉ có một hòn đảo, nhìn từ không trung xuống giống như một con sao biển khổng lồ, nhưng đã được xác nhận rằng hình dạng này là do tộc Hải Tinh hậu thiên tu chỉnh mà ra, không phải thật sự có một con sao biển lớn như vậy cư trú tại đây.
Nhìn từ trên cao, có thể thấy trong tộc Hải Tinh có năm tòa chủ thành, phần lớn các kiến trúc đều hình thành từ san hô, đồng thời điểm đặc sắc lớn nhất, chính là trên đảo mọc đầy những cây san hô!
Đây là một loại cây có hình dáng như san hô, từng gốc đều rất cao lớn, ban đêm có thể tỏa ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ, còn ban ngày thì lại mang sắc xám tro.
Đồng thời rất nhiều kiến trúc đều được xây dựng trên những cây san hô khổng lồ này, mà tổng số tộc nhân Hải Tinh vào khoảng hơn mười vạn, nhờ có Thất Huyết Đồng che chở nên bao năm qua không gặp phải biến động quá lớn, nay nhìn qua vẫn còn khá phồn hoa.
Mà sự xuất hiện của Đệ Lục Phong cũng lập tức khiến tộc Hải Tinh chú ý, tuy họ không nhận ra tòa pháo đài chiến tranh khổng lồ này là Đệ Lục Phong, nhưng cường giả trong tộc vẫn cảm nhận được d.a.o động công pháp của Thất Huyết Đồng.
Vì vậy gần như ngay khoảnh khắc Đệ Lục Phong xuất hiện, một luồng thần niệm từ trong tộc Hải Tinh tỏa ra.
“Chẳng hay là Thượng Tông Thất Huyết Đồng giá lâm? Không biết là vị tiền bối nào quang lâm tệ tộc, nếu có gì thất lễ, kính xin Thượng Tông thứ tội.” Theo sau thần niệm ấy, là một lão giả mặc đạo bào ngũ sắc xuất hiện.
Lão giả này nét mặt tràn đầy tươi cười, không nhìn ra được nội tâm đang nghĩ gì, lúc này từ mặt đất bay lên, hướng về Đệ Lục Phong ôm quyền hành lễ.
Nhưng thứ hồi đáp lão, lại là một ngón tay hóa thành sát cơ ngập trời từ Lục gia đang đứng trên đỉnh núi.
Ngón tay kia hạ xuống, lập tức ngọn núi khổng lồ Đệ Lục Phong như một khối ấn đài, hung hăng áp xuống tộc Hải Tinh bên dưới.
Một lần áp xuống ấy, thiên địa gầm vang, hư không vỡ nát, một luồng áp lực khổng lồ như hủy diệt mọi thứ, trực tiếp giáng xuống tộc Hải Tinh, khiến toàn bộ núi non trong tộc chấn động, rạn nứt trong chớp mắt, sau đó bốn phía nổ tung, sụp đổ thành từng mảnh.
Ngay cả mặt đất cũng như vậy, dưới áp lực giáng lâm, nhiều nơi lún sụt, sụp đổ.
Cảnh tượng này khiến lão tổ tộc Hải Tinh vừa bước ra nghênh đón lập tức biến sắc.
“Lục gia, ngươi có ý gì vậy!”
“Ta có ý gì? Ngươi nói xem lão tử có ý gì!!” Trong lòng Lục gia, sát cơ đã hoàn toàn không thể kiềm chế, âm u lạnh lẽo truyền ra lời nói, thân thể bước đi trong không trung, trực tiếp lao thẳng tới trước mặt lão tổ tộc Hải Tinh, tay phải giơ lên, hung hăng chộp tới.
Trời đất mờ mịt, nhật nguyệt lu mờ, bầu trời tan vỡ!
Lão tổ tộc Hải Tinh căn bản không kịp né tránh, trực tiếp bị Lục gia tóm lấy đầu, theo cú siết tay mãnh liệt của Lục gia, “Ầm” một tiếng, thân thể lão ta nổ tung tại chỗ.
Thế nhưng, trong vụ nổ ấy, một huyết ảnh hình sao biển từ bên trong bay v.út ra, ở nơi xa hóa thành thân thể lần nữa, phun ra một ngụm m.á.u tươi, cấp tốc thối lui, trong mắt tràn đầy kinh hoảng.
“Lục gia, có phải có điều gì hiểu lầm chăng!”
Lục gia lạnh lùng nhìn lão tổ tộc Hải Tinh đang ngưng tụ lại hình người.
“Quả nhiên ngươi có che giấu tu vi, đã đột phá tới Nguyên Anh, nhưng không sao, như vậy mới càng thú vị... Mà ngươi để ta phải chịu bao nhiêu năm thống khổ mất con, thì ta cũng muốn ngươi nếm thử một chút, cái cảm giác đau đớn khi nhìn tộc nhân của mình, tộc địa của mình, tất cả mọi thứ... bị hủy hoại ngay trước mắt!”