Quang Âm Chi Ngoại - Chương 4: Còn sống (4).

Cập nhật lúc: 2025-01-18 23:42:49
Lượt xem: 23

Nơi đó rất nguy hiểm, vết thương trên n.g.ự.c hắn chính là khi ấy để lại.

Cuộn thẻ tre ghi chép phương pháp tu hành mà hắn khao khát bấy lâu.

Tất cả nội dung trên đó đã được hắn học thuộc nằm lòng, thậm chí trong vài ngày qua, hắn đã bắt đầu thử nghiệm việc tu hành.

Từ Thanh chưa từng thấy qua các pháp môn tu hành khác, thẻ tre này là thứ duy nhất hắn có được, cũng không biết cách tu hành đúng đắn.

May mắn thay, nội dung trên thẻ tre hầu hết là những văn tự đơn giản, lấy việc quán tưởng (*) và điều hòa hô hấp làm chủ đạo.

(*) Quán tưởng: tập trung tư tưởng để quan sát, phân tích và suy nghiệm một vấn đề, giúp cho thân an và tâm không loạn động, cũng như được chánh niệm.

Theo đúng trình tự, hắn ít nhiều đã có được chút thu hoạch.

Pháp môn này có tên là Hải Sơn Quyết.

Phương pháp tu hành là hình dung trong đầu hình ảnh đồ đằng khắc trên thẻ tre, kết hợp với phương pháp thổ nạp (*) đặc thù.

(*) Thổ nạp: phép thở ra hít vào ở Đạo gia, là có ý thổ ra cái dơ bẩn, nạp vào cái trong sạch. Thở, hít là phép căng chướng hay thả trùng vùng phổi. Phế là phủ (nơi chứa giữ) của khí, khí là vua của lực.

Đồ đằng này vô cùng quái dị, là một sinh vật dị hình, đầu to thân nhỏ, chỉ có một chân, toàn thân đen tuyền, mặt mày dữ tợn như ác quỷ.

Từ Thanh chưa từng thấy qua sinh vật này, nhưng trên thẻ tre gọi nó là “Tiêu”.

Lúc này, theo sự tu hành của hắn, khi hình ảnh đồ đằng hiện lên trong đầu, hơi thở của Từ Thanh dần thay đổi. Không khí xung quanh xuất hiện dòng chảy ngầm, từng tia linh năng nhè nhẹ tràn vào, chậm rãi xâm nhập vào cơ thể hắn, lan khắp toàn thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-4-con-song-4.html.]

Cơn lạnh thấu xương ập đến theo dòng linh năng, các bộ phận mà luồng khí đi qua như bị ngâm trong nước đá.

Từ Thanh vốn rất sợ lạnh, nhưng hắn cắn răng chịu đựng, không buông bỏ, vẫn kiên trì tiếp tục.

Thao Dang

Cho đến rất lâu sau, khi hắn thực hiện xong một chu kỳ tu hành theo yêu cầu của thẻ tre, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cái bụng vừa mới no nê sau khi ăn xong con kền kền trọc lại réo lên từng cơn đói cồn cào.

Từ Thanh lau đi mồ hôi, đưa tay sờ lên bụng, ánh mắt lóe lên sự kiên định.

Kể từ khi tu luyện pháp môn này, lượng thức ăn hắn tiêu thụ đã tăng lên đáng kể, thân thể cũng linh hoạt hơn trước rất nhiều.

Tất cả những điều đó khiến hắn có khả năng chịu đựng tốt hơn trước cơn lạnh khắc nghiệt của pháp môn.

Ngẩng đầu lên, Từ Thanh nhìn qua khe hở ở cửa hầm, trông ra bên ngoài.

Bên ngoài, một màu đen kịt, chỉ có tiếng gào thét đáng sợ lúc mạnh lúc yếu vang vọng bên tai.

Hắn không biết lý do thực sự khiến bản thân còn sống sót, có lẽ chỉ là may mắn, hoặc cũng có thể là vì… hắn đã thấy được ánh sáng tím đó.

Vì thế, trong những ngày vừa qua, khi tìm kiếm công pháp, hắn cũng thường xuyên đến khu vực Đông Bắc, nơi ánh sáng tím hạ xuống, nhưng đáng tiếc vẫn không tìm ra nơi đó.

Trong dòng suy nghĩ miên man, Từ Thanh lắng nghe tiếng gào rú bên ngoài. Hình ảnh cái xác dựa vào tường mà hắn thấy khi trở về lúc hoàng hôn bất giác hiện lên trong đầu, ánh mắt hắn dần nheo lại.

Nơi đó chính là khu vực Đông Bắc, và… dường như là một người còn sống.

“Chẳng lẽ có liên quan đến ánh sáng tím đó?”

Loading...