Quang Âm Chi Ngoại - Chương 167: Hoàng Nham đáng sợ (1).

Cập nhật lúc: 2025-02-12 23:06:58
Lượt xem: 10

Giọng của Hoàng Nham vang lên mạnh mẽ, ánh mắt lộ rõ sự phẫn nộ, tựa như lời của chưởng quỹ không chỉ là sự sỉ nhục dành cho Từ Thanh mà còn là cho chính gã.

Dù sao thì, trong số những vật phẩm trên quầy, có ba món là quà tặng của gã dành cho Từ Thanh.

Đối diện với cơn giận dữ của Hoàng Nham, sắc mặt chưởng quỹ càng thêm u ám. Y nâng tay phải, dễ dàng tóm lấy khúc xương mà Hoàng Nham vừa ném tới.

Cầm khúc xương trong tay, chưởng quỹ lạnh lùng nhìn Hoàng Nham, trong lòng thầm nghĩ: Ngươi tám năm không rời khỏi Dẫn Thủy Ty, vì theo đuổi một sư tỷ chẳng rõ có phải thôn nữ hay không mà tặng biết bao lễ vật, khiến cả thiên hạ chê cười. Giờ lại tự tìm rắc rối, thì đừng trách ta không nể mặt.

Y chậm rãi mở miệng:

"Ngươi nói không sai, đây đúng là tang vật. Xem ra ngươi cũng là đồng phạm trong vụ trộm của Kim Cang Tông rồi. Người đâu, báo cho Bộ Hung Ty! Đại phạm nhân trong vụ trộm Kim Cang Tông đã tự chui đầu vào lưới."

Vừa dứt lời, gã tiểu nhị của tiệm lập tức làm bộ nghiêm trang lấy ra một khối truyền âm ngọc giản. Sau khi liếc nhìn chưởng quỹ, gã hiểu ý rồi chậm rãi truyền tin báo án.

Trong tiệm, các đệ tử từ các phong đều ánh mắt sắc bén quan sát tình hình.

Những kẻ có thể bái nhập Thất Huyết Đồng và sống sót trong môi trường khắc nghiệt này, phần lớn đều có tâm tư không tầm thường. Trò vặt vãnh như vậy bọn họ nhìn thấu rất dễ dàng. Ai cũng hiểu rõ trọng điểm của việc này không nằm ở vụ trộm của Kim Cang Tông, mà là... có người từ Đệ Lục Phong muốn nhắm vào Từ Thanh và Hoàng Nham.

Còn là cả hai hay chỉ một người trong đó thì chưa ai đoán chắc, nhưng đa phần đều nghiêng về khả năng nhắm vào Từ Thanh — người vừa lấy ra món vật phẩm gây chuyện.

Dẫu vậy, chẳng ai lên tiếng, tất cả đều đứng ngoài quan sát. Ngay cả Trương Tam cũng như vậy.

Từ Thanh không để ý đến biểu cảm của mọi người. Hắn cảm thấy khá bất ngờ trước phản ứng của Hoàng Nham. Quan hệ giữa hai người tuy không tệ, nhưng cũng chẳng thân thiết đến mức này. Thái độ của đối phương khiến Từ Thanh có chút nghi hoặc.

Cùng lúc đó, việc chưởng quỹ báo cáo lên Bộ Hung Ty và hành động diễn kịch của tiểu nhị khiến Từ Thanh càng thêm bối rối. Dường như cục diện này không giống với ý định muốn dồn hắn vào chỗ c.h.ế.t như hắn đã nghĩ trước đó.

Bởi nếu thực sự muốn g.i.ế.t hắn, thì ra tay ngay lúc này là đủ rồi, không cần thiết phải kéo Bộ Hung Ty vào, khiến mọi chuyện thêm phức tạp. Với những nhân vật lớn, việc g.i.ế.t một đệ tử ở dưới núi vốn chẳng cần phải làm rùm beng như thế này.

Tình thế hiện tại giống như có ai đó muốn mượn cớ này để ép hắn đưa ra lời giải thích với Kim Cang Tông.

Hơn nữa, lúc bước vào tiệm, Từ Thanh đã cảm nhận xung quanh không hề có luồng khí tức nào quá mạnh mẽ. Giờ phút này cũng vậy, không có dấu hiệu nào cho thấy sự hiện diện của cường giả.

Khi Từ Thanh còn đang trầm ngâm suy nghĩ, lời chưởng quỹ vừa thốt ra khiến Hoàng Nham giận dữ trừng mắt:

"Bộ Hung Ty? Từ Thanh chính là người của Bộ Hung Ty!"

"Ồ? Biết pháp mà phạm pháp, tội càng thêm nặng!" Chưởng quỹ nhíu mày, chậm rãi đáp lại.

Thao Dang

Hoàng Nham cười lạnh vì tức giận, định tiến lên phía trước thì bị Từ Thanh giơ tay ngăn lại. Hắn khẽ nói:

"Hoàng Nham, việc này không liên quan đến ngươi. Hãy rời đi trước."

Sau đó, ánh mắt Từ Thanh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cổ của chưởng quỹ, chậm rãi lên tiếng:

"Đây là chiến lợi phẩm ta thu được từ kẻ truy nã. Ngươi không cần vu khống, có gì cứ nói thẳng ra."

Lời nói của Từ Thanh khiến chưởng quỹ lập tức trở nên cảnh giác. Y nhận ra đối phương quả nhiên không hề đơn giản. Thực tế, sau khi nhận được chỉ thị từ thượng cấp, y có thể trực tiếp yêu cầu Từ Thanh giao ra tang vật.

Nhưng y và những đệ tử khác biết chuyện này đều muốn nhân cơ hội này kiếm chác, nên mới dựng nên màn vu khống này.

Giờ đây, nhận thấy Từ Thanh đã nhìn thấu mánh khóe, chưởng quỹ thầm cân nhắc. Y cũng hiểu rõ, người có thể vươn lên trong Bộ Hung Ty chắc chắn không phải hạng tầm thường.

Bản thân y là chưởng quỹ, có chỗ dựa phía sau, không nằm trong vòng tranh đấu nuôi trùng độc, nên thường chẳng ai dám động đến hắn.

Tuy nhiên, cảm giác lạnh buốt ở cổ khiến y quyết định thay đổi suy nghĩ, không muốn đối đầu gay gắt với Từ Thanh nữa.

Y cho rằng đã gõ đủ mạnh rồi, nên vừa định mở lời hòa hoãn thì cũng chuẩn bị nói ra điều kiện từ thượng cấp để giải quyết chuyện này.

Nhưng ngay lúc này, Hoàng Nham, người đang bị Từ Thanh ngăn lại, liền giận dữ gầm lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-167-hoang-nham-dang-so-1.html.]

“Từ Thanh, ngươi không cần đứng ra gánh chuyện này thay ta! Việc này không liên quan đến ngươi, rõ ràng là nhắm vào ta! Ta biết rồi, nhất định là do Triệu Trung Hằng bên Điều Độ Ty! Y vốn ôm hận trong lòng, biết ta hay đến đây, nên thông đồng với tiệm thuốc này để bôi nhọ ta!”

Lời vừa thốt ra, sắc mặt chưởng quỹ tiệm thuốc lập tức trở nên kỳ quái, như thể đang nhìn một kẻ ngớ ngẩn, ánh mắt sâu xa lướt qua Hoàng Nham.

Từ Thanh cũng liếc nhìn gã, đôi mắt hơi nheo lại.

Hắn muốn giải quyết vấn đề, nhưng Hoàng Nham thì lại cố tình đẩy mọi chuyện về phía bản thân.

Cùng lúc đó, Hoàng Nham vỗ mạnh lên quầy, phát ra một tiếng "rầm" chấn động. Gã định tiếp tục gào thét, nhưng đúng lúc ấy, bên ngoài tiệm bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, theo sau là một giọng nói lạnh lẽo vọng vào.

“Ai mà uy phong quá vậy?”

Vừa dứt lời, mấy bóng người bước vào trong.

Từ Thanh quay đầu nhìn lại, ánh mắt càng nheo c.h.ặ.t hơn.

Ở cửa, những kẻ vừa đến đều mặc đạo bào xám, trước n.g.ự.c đính huy chương của Bộ Hung Ty, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Đứng đầu là đội trưởng đội ba của Địa bộ, cũng chính là thiếu niên nhân ngư mà Từ Thanh đã âm thầm theo dõi hơn nửa tháng qua.

Sau lưng hắn là bốn thành viên khác của đội ba.

Vừa vào trong, thiếu niên nhân ngư lạnh lùng quét mắt qua Từ Thanh, giọng nói nhàn nhạt vang lên.

“Thì ra là ngươi.”

Từ Thanh không đáp, nhưng sự cảnh giác trong lòng đã dâng lên đến cực hạn.

Bộ Hung Ty đến nhanh như vậy, mà kẻ dẫn đầu lại chính là thiếu niên nhân ngư có mâu thuẫn gay gắt với hắn, đây rõ ràng là có vấn đề.

Hắn cảm nhận được, sự việc hôm nay phức tạp hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.

Có ba tầng ẩn ý đang đan xen trong chuyện này.

Thứ nhất, chưởng quỹ tiệm thuốc muốn gõ hắn một phen, nhưng dường như chỉ đơn thuần là răn đe, vẫn có thể hóa giải.

Thứ hai, Hoàng Nham dường như cố ý kéo chuyện về phía mình, mục đích chưa rõ.

Thứ ba, sự xuất hiện của thiếu niên nhân ngư, thật khó để xem là trùng hợp.

Vậy nên, trước khi nắm rõ toàn bộ tình hình, Từ Thanh quyết định không manh động.

Cùng lúc đó, thiếu niên nhân ngư quét mắt nhìn những người trong tiệm thuốc, ánh mắt ẩn chứa vẻ khinh miệt.

Thực chất, y vốn không có ý định gia nhập Thất Huyết Đồng. Tuy tộc Nhân Ngư không đông đảo, nhưng thân phận của y trong tộc lại cực kỳ cao quý, từ nhỏ đã mang theo sự kiêu ngạo bẩm sinh. Nhất là đối với nhân tộc, y luôn xem thường từ tận đáy lòng.

Mà chuyện hôm nay, vốn dĩ theo quy trình, vụ việc được báo lên, lẽ ra là do Huyền bộ xử lý. Nhưng vì có liên quan đến thành viên Huyền bộ, nên họ phải tránh né, giao lại cho Địa bộ. Khi thiếu niên nhân ngư phát hiện chuyện này liên quan đến Từ Thanh, lập tức nhớ đến lần tranh công ngày trước, cộng thêm sự chán ghét vốn có, liền chủ động tiếp nhận nhiệm vụ, đích thân dẫn đội đến đây.

Giờ phút này, y bước vào trong, thản nhiên chỉ tay về phía Từ Thanh và Hoàng Nham.

“Đã là nghi phạm trong vụ trộm của Kim Cang Tông, lại còn tang chứng rõ ràng, hơn nữa có người của Bộ Hung Ty làm chứng, vậy thì bắt về giam giữ, xét hỏi sau!”

Hoàng Nham nghe vậy, thấy Bộ Hung Ty đến mà vẫn xử lý bất công như thế, lửa giận lập tức bùng lên.

Gã lao đến đứng chắn trước mặt Từ Thanh, đối diện với thiếu niên nhân ngư, gằn từng chữ.

“Mắt ngươi mù à? Đồ của lão tử mà là tang vật sao?”

Nói đoạn, gã rút ra túi trữ vật, ngay trước mặt mọi người, vung tay đổ hết đồ trong đó ra.

Tức thì, hàng trăm vật phẩm rơi lả tả xuống đất, chồng chất thành một ngọn tiểu sơn.

Bên trong là đủ loại vật liệu lấy từ dị thú, phần lớn đều là xương cốt và lông vũ, hiển nhiên xuất phát từ cùng một loài.

Loading...