Dưới lớp vỏ trứng vỡ vụn, một mùi hương thanh khiết lan tỏa, dù cách lớp phòng hộ, Từ Thanh vẫn có thể mơ hồ ngửi thấy. Trong cơ thể hắn, linh lực tự động vận chuyển, tựa hồ bị hấp dẫn. Một cảm giác đến từ bản năng sinh mệnh khiến hắn lập tức nhận ra, quả trứng này không hề tầm thường.
Do dự trong chốc lát, Từ Thanh giơ tay, thử dùng ngón tay chọc vào vỏ trứng. Lớp vỏ vô cùng cứng rắn, dù hắn hơi dùng sức, cũng không hề để lại một vết nứt nào.
Điều này khiến Từ Thanh có phần kinh ngạc, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ.
“Phải dính nước bọt vào, thứ này tà môn lắm. Nếu không dính nước bọt mà dùng sức, nó sẽ nổ tung ngay.” Tiếng ợ no nê của Hoàng Nham vang lên.
Từ Thanh hơi chần chừ, sau đó thử làm theo, dính một chút nước bọt lên ngón tay rồi chọc vào. Quả nhiên, vỏ trứng lập tức xuất hiện một lỗ nhỏ, mùi hương đậm đà hơn trước gấp bội, lập tức khiến linh lực trong cơ thể hắn vận chuyển mạnh mẽ. Thậm chí, vào khoảnh khắc đó, huyết nhục của hắn dường như cũng đang khao khát một thứ gì đó ở tầng sinh mệnh cao hơn.
Thao Dang
Hơi thở của Từ Thanh khẽ nặng nề hơn. Hắn đưa trứng lên miệng, khẽ hút một ngụm, ánh mắt ngay lập tức trở nên sắc bén. Cúi đầu nhìn trứng trong tay, hắn lại hút thêm một hơi dài.
Bên cạnh, Hoàng Nham mang theo vẻ chờ mong, chăm chú nhìn hắn, dường như đang đợi đánh giá.
Nhưng chờ một lúc lâu, Từ Thanh vẫn không nói gì.
“Này, trứng của ta thế nào? Ngon không?” Hoàng Nham đợi thêm một lúc, cuối cùng nhịn không được lên tiếng.
“Cũng không tệ.”
Từ Thanh gật đầu, cảm giác một luồng nhiệt lưu lan tỏa khắp toàn thân, trên trán dường như lấm tấm mồ hôi.
“Đương nhiên rồi! Ngươi biết ta tốn bao nhiêu công sức mới lấy được nó không? Sư tỷ của ta thích uống nhất đấy, hôm nay ta cho ngươi nếm thử trước.”
Hoàng Nham đầy đắc ý, liếc nhìn Từ Thanh, trong lòng cũng dần hiểu ra phần nào tính cách của hắn. Sau đó, gã cũng cầm trứng lên, hút một hơi lớn, không nói gì thêm.
Từ Thanh cũng lặng lẽ uống tiếp.
Thời gian dần trôi, hai người không ai lên tiếng. Một người ngồi trên bờ, một người trên thuyền, vô hình chung hình thành một bầu không khí tĩnh lặng, không quấy rầy nhau.
Bầu không khí này khiến Hoàng Nham cảm thấy khá mới lạ. Cơ thể gã bất giác thả lỏng, men say cũng dần bao trùm đôi mắt, khiến ánh nhìn của gã trở nên mơ hồ. Dưới ánh trăng, ánh mắt Hoàng Nham lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Từ Thanh, không nhịn được cảm thán.
“Từ Thanh à, ngươi có biết không, tướng mạo của ngươi sẽ rất bất lợi khi theo đuổi người mình thích đấy. Nhìn ngươi không có cảm giác an toàn chút nào, vẫn là người như ta mới khiến nữ nhân cảm thấy yên tâm.”
Từ Thanh không để ý đến lời gã, chỉ lặng lẽ hút trứng, từng ngụm từng ngụm, không bỏ sót một giọt nào.
Không nhận được phản ứng từ Từ Thanh, Hoàng Nham dứt khoát nằm xuống, hai tay gối sau đầu, để ánh trăng làm gối, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Gã dường như nghĩ đến một người nào đó trong lòng, khẽ thở dài.
“Từ Thanh, ngươi có thích ai không?”
Từ Thanh đã phần nào hiểu ra cách nói chuyện của Hoàng Nham. Hắn đoán đối phương là kiểu người tùy tiện, dễ gần, liền lắc đầu.
“Ta đã nói rồi mà, với khuôn mặt này của ngươi, theo đuổi nữ nhân rất khó. Còn ta thì khác.” Hoàng Nham cười khẽ, giọng điệu có phần hưng phấn, “Ngươi biết không, hôm nay ta rất vui. Không phải vì lấy được phần thưởng từ Dẫn Thủy Ty, mà vì ta phát hiện ra, sư tỷ của ta thực ra vẫn để ý đến ta. Tỷ ấy còn uống nhiều hơn bình thường.”
“Ngươi có hiểu không, Từ Thanh? Mấy năm nay, ta không ngừng tặng đồ cho sư tỷ. Hôm nay cô ấy cuối cùng cũng có thứ muốn lấy từ ta, còn đặc biệt dặn ta mau chóng mang đến. Ta thật sự rất cảm động. Ta phát hiện, ta càng thích cô ấy hơn rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-164-tang-nguoi-mot-qua-trung-2.html.]
Từ Thanh chần chừ. Hắn chưa từng thích ai, cũng không biết làm thế nào để biểu lộ tình cảm. Nhưng mơ hồ, hắn cảm thấy lời của Hoàng Nham có chút kỳ lạ.
Vì vậy, hắn đưa mắt nhìn Hoàng Nham, thấy đối phương lộ ra vẻ mặt say mê, xác định không phải nói ngược, bèn im lặng.
Trong đầu hắn thoáng hiện lên lời của chưởng quầy hiệu thuốc, rằng Hoàng Nham đã theo đuổi một nữ đệ tử suốt bảy tám năm trời.
Một lúc sau, Từ Thanh cảm thấy mình nên nói gì đó. Hắn bèn uống một ngụm trứng, nghiêm túc lên tiếng:
"Chúc mừng."
Nghe vậy, Hoàng Nham càng thêm vui vẻ, vỗ bụng một cái.
"Từ Thanh, ta nghe ra được, ngươi nói thật lòng, khác hẳn với những kẻ khác!"
"Ta, Hoàng Nham, có ơn tất báo. Hôm nay ngươi giúp ta, ta sẽ không để ngươi giúp không công." Dứt lời, Hoàng Nham lục lọi trong người, lấy ra một túi da đưa cho Từ Thanh.
"Trong này có mấy loại nguyên liệu chế tạo pháp chu, coi như quà gặp mặt."
"Đi thôi, sau này gặp lại!"
Nói xong, Hoàng Nham đứng dậy, đầu hơi lắc lư, vừa đi ra ngoài vừa lấy ngọc giản ra, không ngừng truyền âm...
Từ Thanh nhìn gã, muốn nói lại thôi. Thấy đối phương vừa truyền âm vừa cười ngây ngô, hắn cảm thấy lúc này không nên quấy rầy thì hơn. Vì vậy, sau khi dõi mắt nhìn Hoàng Nham đi xa, hắn xoay người trở về khoang thuyền.
Lúc này, gió biển thổi tới, lướt qua thân thể hắn, xuyên qua mái tóc đen, cuốn theo hương vị trên người hắn, trôi về chủ thành của Thất Huyết Đồng trong đêm tối.
Gió lướt qua từng tòa kiến trúc, dạo qua những con phố dài, chứng kiến từng góc phồn hoa khác lạ giữa màn đêm, rồi dần dần tiêu tán. Cuối cùng, ở ngọn Đệ Lục Phong phía nam chủ thành, cơn gió đáp xuống một bóng người đang leo núi, vén lên vài sợi tóc dài trước trán, để lộ gương mặt già nua.
Nếu gió có linh, có thể đem cảnh tượng này về cho Từ Thanh, hắn chắc chắn sẽ nhận ra ngay... người này chính là lão tổ Kim Cang Tông.
Giờ phút này, lão tổ Kim Cang Tông lặng lẽ bước đi trên bậc đá.
Dưới ánh trăng, nếp nhăn trên mặt lão lại sâu hơn.
Tựa như trong từng nếp gấp ấy, đều chất chứa ưu sầu nặng nề, chồng chất lên nhau, khiến cả người lão toát ra vẻ khổ sở đến cực hạn.
Lão lặng lẽ đi, cho đến khi dừng chân trước một động phủ nằm giữa sườn Đệ Lục Phong.
Cửa động bằng đá hình vòng cung, đóng chặt, cỏ xanh mọc đầy xung quanh. Bên trên cửa, ba chữ rồng bay phượng múa khắc rõ ràng:
Nhàn Môn Động.
Từ cái tên này, có thể thấy người ở trong động phủ này hẳn là bậc tiên nhân tĩnh tâm đạm bạc, lấy ý từ câu "xuân thảo bế nhàn môn" mà đặt.
Bên ngoài động, lão tổ Kim Cang Tông hít sâu một hơi, chắp tay ôm quyền, cung kính cúi đầu.
"Nhàn Vân đạo hữu, cố nhân đến thăm, có thể gặp một lần chăng?"