Sau khi dò xét một vòng, Từ Thanh cúi người nhặt lấy chiếc túi nhuốm m.á.u của gã tu sĩ trung niên, rồi rải Hủy Thi Tán lên thi thể. Dưới cơn mưa xối xả, m.á.u t.hịt mục nát của xác c.h.ế.t tan thành dòng m.á.u đỏ hòa lẫn với nước đọng trên mặt đất.
Làm xong mọi việc, Từ Thanh trở về pháp chu, ngồi xếp bằng trong khoang thuyền. Hắn mở chiếc túi ra, nhìn lướt qua một lượt rồi khẽ nhíu mày. Bên trong túi ngoài vài món đồ lặt vặt thì chẳng có linh thạch hay tài nguyên tu luyện nào cả.
Cũng không có pháp chu, chỉ có một ngọc giản màu m.á.u và một tấm lệnh bài thân phận. Nhưng do chủ nhân của lệnh bài đã c.h.ế.t nên ánh sáng của nó đã lụi tắt, Từ Thanh không thể xem hay chuyển đổi số điểm cống hiến bên trong.
Loại vật này bắt buộc phải được chủ nhân tự nguyện giao dịch mới có thể sử dụng.
"Gã hẳn đã cất đồ vật quý giá ở nơi khác..." Từ Thanh thở dài. Trước đây, mỗi khi ra tay, hắn luôn lấy g.i.ế.t chóc làm trọng, ít khi nghĩ đến việc bắt sống đối phương để buộc chuyển giao điểm cống hiến.
"Nếu có cơ hội lần sau, phải thử trọng thương đối thủ trước?" Hắn cân nhắc một chút, rồi vẫn lắc đầu thấy cách này không ổn.
Ánh mắt Từ Thanh lóe lên khi hắn cầm ngọc giản màu m.á.u và kiểm tra nội dung bên trong.
"Truy nã?"
Đây không phải loại ngọc giản truy nã thông thường mà có vẻ giống như một lệnh truy sát được phát hành riêng tư. Bên trong liệt kê thông tin của nhiều đệ tử Thất Huyết Đồng, kèm theo mức thưởng tương ứng.
Trong đó, có một mục ghi rõ tên Từ Thanh, thậm chí còn chỉ ra biệt danh của hắn tại trại nhặt rác. Phần thưởng cho cái đầu của hắn là năm mươi linh thạch.
"Chắc chắn là lão tổ của Kim Cương Tông!" Sát ý lóe lên trong mắt Từ Thanh. Chỉ có lão tổ Kim Cương Tông mới biết rõ thông tin của hắn và đưa ra mức giá này.
Hiển nhiên, đối phương đã lần ra tung tích của hắn và nắm được thông tin về việc hắn gia nhập Thất Huyết Đồng.
Mặc dù thành Lộc Giác là một phần của Thất Huyết Đồng, nhưng Kim Cương Tông cũng có nhân mạch ở đó, việc tra xét thông tin không quá khó khăn.
"Lão tổ Kim Cương Tông biết luật lệ của Thất Huyết Đồng nên không dám trực tiếp ra tay, chỉ có thể treo thưởng."
Từ Thanh trầm ngâm một hồi, sau đó thản nhiên nhận chính nhiệm vụ truy sát bản thân từ ngọc giản.
"Cần phải tăng tốc tu luyện, sau đó tìm cơ hội tiêu diệt lão tổ Kim Cương Tông!"
Thời gian thấm thoắt trôi, vài ngày đã vụt qua trong chớp mắt.
Cơn mưa dai dẳng kéo dài suốt bốn ngày.
Đến ngày thứ ba, mưa hóa thành bão lớn, sóng biển cuộn trào dữ dội, như muốn nuốt chửng cả cảng biển.
Tuy nhiên, nhờ trận pháp vững chắc của chủ thành trấn áp, bất kể cơn bão có cuồng nộ ra sao, cảng biển vẫn sừng sững như tảng đá lớn, không chút lay chuyển. Đến sáng ngày thứ năm, cơn bão không thể tiếp tục hoành hành, đành bất lực tan biến, trả lại cho vùng trời một sự yên tĩnh u ám.
Từ Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài. Dù đã là buổi sáng nhưng sắc trời vẫn xám xịt, đè nặng lòng người.
Hắn chỉnh lý lại đan dược, bước ra khỏi pháp chu. Khi vừa đặt chân lên bờ, mùi tanh của biển hòa lẫn với hương vị nhàn nhạt của m.á.u lan tỏa trong không khí.
Mấy ngày qua, mặc cho bão tố hoành hành, công việc của Bộ Hung Ty vẫn không hề gián đoạn. Ngoài việc tìm kiếm manh mối về Dạ Cưu, họ còn có một nhiệm vụ quan trọng khác — truy bắt hung thủ.
Tại Thất Huyết Đồng, mỗi khi cuồng phong kéo đến, thời tiết trở nên khắc nghiệt, các bộ phận cũng tạm ngừng hoạt động, hơn nữa tu sĩ phần lớn đều không ra ngoài, vậy nên những cuộc cướp đoạt và sát hại trong bóng tối sẽ đột nhiên tăng vọt.
Chỉ trong bốn ngày, theo thống kê của Bộ Hung Ty trên Đệ Thất Phong, khu vực cảng đã có hơn tám mươi đệ tử bỏ mạng, trong đó, Bộ Hung Ty mất đi bảy người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-144-canh-dep-duoi-o-1.html.]
Còn số người c.h.ế.t ở sáu khu vực khác, người ngoài không rõ, nhưng hiển nhiên cũng không thể ít hơn là bao.
Giữa cơn bão táp, rất khó để tìm ra manh mối, hơn nữa những chuyện như thế này ở Thất Huyết Đồng vốn chẳng phải điều gì xa lạ, cũng chẳng gây ra sự chú ý quá lớn. Bộ Hung Ty cũng đã quen, chỉ tiến hành điều tra bề ngoài cho có mà thôi.
Dù ngay tại đội sáu, có một thành viên kỳ cựu đã thiệt mạng, nhưng cũng chẳng mấy ai để tâm.
Mấy ngày qua, Từ Thanh nhân cơ hội dò hỏi đội trưởng về lão già ở khách điếm trên đường Bàn Tuyền, được biết đối phương không phải nhân tộc, đi cửa sau của Đệ Nhất Phong mới giành được quyền cư trú tại chủ thành.
Bình thường hai bên nước sông không phạm nước giếng, còn về chuyện khách điếm kia chứa chấp những kẻ ô hợp, vì nể mặt Đệ Nhất Phong, chỉ cần không quá đáng, Bộ Hung Ty cũng không can thiệp.
Nhờ vậy, Từ Thanh biết được rằng nhân tộc không phải chủng tộc duy nhất trên thế gian này, ngoài ra còn có rất nhiều dị tộc khác.
Có điều, từ trước đến nay hắn mới chỉ gặp một mình lão già ở khách điếm, vậy nên đành tạm gác chuyện này sang một bên.
Lúc này, sau khi điểm danh ở Bộ Hung Ty xong, Từ Thanh giương ô, bước đi trên đường phố.
Hắn dự định ghé tiệm thuốc một chuyến, đem số Bạch Đan đã luyện chế trong thời gian qua bán đi, đổi lấy thêm dược thảo. Cũng vì trên người mang theo một lượng lớn Bạch Đan, cảnh giác trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.
Có lẽ vì cơn mưa đã nhỏ hơn nên hôm nay số người trong thành nhiều hơn mấy ngày trước một chút. Giữa bầu không khí căng thẳng, hắn nhanh chóng đến một tiệm thuốc quen thuộc.
Trong tiệm không đông khách, nhưng Từ Thanh lại trông thấy một bóng dáng quen thuộc, Chu Thanh Bằng, người nhập môn cùng đợt với hắn.
Chu Thanh Bằng cũng nhìn thấy Từ Thanh, thoáng chần chừ, chưa thể nhận ra ngay lập tức, chỉ cảm thấy người trước mắt có gì đó quen thuộc. Dù sao thì hôm đó, khi kiểm tra nhập môn, Từ Thanh vẫn còn là một kẻ nhặt rác lấm lem bẩn thỉu.
Từ Thanh không lên tiếng, còn lão chưởng quầy bên cạnh thì nở nụ cười khi thấy hắn bước vào. Ấn tượng của lão với Từ Thanh rất sâu sắc, dù không phải đệ tử Đệ Nhị Phong, nhưng lại hiểu biết dược thảo vô cùng tường tận, hiếm thấy vô cùng.
“Đến đúng lúc lắm, hôm nay ta có đồ hay ho đây.” Lão chưởng quầy cười nói, lấy ra một túi da bí chế từ phía sau, mở ra, bên trong là năm con trùng khô héo, có màu xanh lam.
Thân trùng dữ tợn, miệng dài nhọn, có bốn đôi chân, trên lưng còn có hoa văn tự nhiên như một khuôn mặt quỷ. Mỗi con một vẻ khác nhau, có con như đang khóc, có con như đang cười, có con lại tựa hồ đang phẫn nộ.
Tuy chỉ cỡ lòng bàn tay, nhưng cả thân thể mọc đầy gai sắc nhọn, đặc biệt là phần đuôi... vậy mà lại có một cái miệng!
Có thể thấy hàm răng bên trong nhỏ nhắn nhưng sắc bén vô cùng.
Dù đã c.h.ế.t và bị phơi khô, cơ thể cũng teo lại, thế nhưng khi nhìn vào, vẫn khiến người ta cảm thấy chấn động trước dáng vẻ dữ tợn của chúng.
Thao Dang
"Quỷ Dục Hậu!" Từ Thanh ánh mắt khẽ động, bước nhanh đến quan sát kỹ lưỡng. Loại trùng này hắn từng nghe Bạch đại sư nhắc đến, chỉ sinh sống tại vùng biển sâu, trên thị trường hiếm khi xuất hiện, thuộc dạng độc trùng cực kỳ hiếm có.
Huyết dịch của chúng có màu xanh lam, độc tính cực mạnh, nhưng nếu phối hợp với một số điều chế đặc thù, lại có thể tạo thành một loại thánh dược trị thương.
Chu Thanh Bằng, đang xem xét đan dược trong tiệm, nghe vậy cũng liếc mắt nhìn qua.
“Ngươi quả nhiên nhận ra.” Lão chưởng quầy cười, ánh mắt nhìn Từ Thanh càng thêm tán thưởng. Lão hiểu rõ loại độc trùng hiếm hoi này, ngay cả đệ tử Đệ Nhị Phong cũng chưa chắc nhận biết được.
Vậy nên, trong lòng lão càng thêm tò mò, rốt cuộc thiếu niên tuấn tú trước mặt đã học được những kiến thức dược đạo phi phàm này từ đâu.
“Bán bao nhiêu?” Từ Thanh động tâm, hỏi thẳng.
“Không dám bán.” Lão chưởng quầy ho khan một tiếng, thu Quỷ Dục Hậu lại, thấy ánh mắt Từ Thanh vẫn dán c.h.ặ.t vào túi da chứa độc trùng, tựa hồ luyến tiếc không rời, lão bèn bật cười giải thích.
“Chủ nhân của ta đã bỏ ra không ít công sức mới có được thứ này, hôm nay vừa đưa đến, lát nữa sẽ đến lấy, ta nào dám bán chứ… Chỉ lấy ra cho ngươi chiêm ngưỡng một chút mà thôi. Dù sao thì thứ này cũng là vật hiếm lạ mà.”