Quang Âm Chi Ngoại - Chương 1: Còn sống (1).
Cập nhật lúc: 2025-01-18 23:42:43
Lượt xem: 86
Tháng Ba, đầu xuân.
Nam Hoàng Châu, vùng phía đông.
Bầu trời âm u, xám đen nặng nề, tựa như có người đã đổ mực lên giấy Tuyên, để mặc mực lan thấm vào bầu trời, hòa quyện thành những tầng mây dày đặc.
Từng tầng mây chồng chất, giao hòa, vẽ ra những tia chớp màu đỏ thẫm loang lổ, đi kèm tiếng sấm gầm rền vang vọng, như Thần Linh đang thấp giọng gào thét, chấn động nhân gian.
Cơn mưa mang sắc máu, nặng nề và lạnh lẽo, rơi xuống thế gian.
Mặt đất mờ mịt, một thành trì đổ nát chìm trong màn mưa đỏ sậm, câm lặng, trống rỗng không chút sức sống.
Bên trong thành, những bức tường đổ nát, vạn vật tiêu điều, khắp nơi là những ngôi nhà sụp đổ cùng vô số t.h.i t.h.ể xanh đen và những mảnh xác vụn, nằm rải rác như lá rụng mùa thu, lặng lẽ mà tàn úa.
Con phố từng tấp nập kẻ qua người lại, giờ đây phủ đầy cảnh điêu tàn.
Đường phố cát bụi xưa kia rộn ràng, giờ chỉ còn lại bùn lầy trộn lẫn m.á.u me, xác vụn và giấy rách, hòa vào nhau, tạo thành một cảnh tượng ghê rợn.
Không xa đó, một chiếc xe ngựa hỏng hóc lún sâu trong bùn, đầy vẻ thê lương. Trên đầu xe, một con thỏ bông bị bỏ rơi treo lủng lẳng, đung đưa theo gió.
Lông trắng của nó đã nhuốm đỏ, thấm đẫm mưa máu, trông lạnh lẽo đến rợn người.
Đôi mắt mờ đục như còn vương chút oán niệm, lặng lẽ nhìn về phía những viên đá lởm chởm phía trước.
Tại nơi ấy, một bóng người nằm sấp trên mặt đất.
Đó là một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi, quần áo rách nát, đầy bùn đất, bên hông buộc một túi da đã sờn rách.
Đôi mắt hắn hơi khép lại, bất động. Cái lạnh cắt da cắt t.hịt xuyên qua lớp áo mỏng manh, lan tỏa khắp thân thể, dần dần rút cạn hơi ấm.
Mặc cho mưa rơi trên khuôn mặt, hắn không chớp mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng, lạnh lùng nhìn chăm chú về phía xa.
Theo ánh mắt ấy, cách hắn khoảng bảy, tám trượng, một con kền kền gầy gò đang rỉa xác một con c.h.ó hoang đã thối rữa. Thỉnh thoảng, nó dừng lại, cảnh giác quan sát xung quanh.
Dường như chỉ cần có chút động tĩnh, con kền kền sẽ lập tức vỗ cánh bay lên.
Thiếu niên như một thợ săn, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Thời gian dần trôi, cuối cùng, cơ hội đã tới. Con kền kền vì quá tham ăn, cúi đầu sâu vào bụng con c.h.ó hoang.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong mắt thiếu niên lóe lên tia sáng lạnh như băng.
Thân hình hắn như một mũi tên rời khỏi dây cung, lao vút về phía trước. Bàn tay phải khẽ động, một thanh sắt đen được rút ra từ túi da bên hông.
Đầu thanh sắt lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
Có lẽ do bản năng cảm nhận sát khí, con kền kền giật mình ngay khi thiếu niên lao tới. Nó hốt hoảng vỗ cánh, định bay lên.
Nhưng tất cả đã muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-1-con-song-1.html.]
Thanh sắt trong tay thiếu niên như một tia chớp đen, vụt ra.
"Phập!"
Mũi thanh sắt sắc bén xuyên thủng đầu con kền kền, vỡ nát xương sọ, khiến nó c.h.ế.t ngay lập tức.
Lực va chạm mạnh mẽ kéo theo thân xác nó nghiêng ngả, rơi xuống, ghim vào một góc chiếc xe ngựa gần đó.
Bên cạnh, con thỏ bông vấy m.á.u lại đung đưa mạnh hơn, trông càng quái dị.
Thiếu niên không biểu lộ chút cảm xúc, thân ảnh lướt tới, nhanh chóng nắm lấy xác con kền kền và thanh sắt, kéo mạnh ra.
Thao Dang
Lực kéo khiến phần gỗ nơi thanh sắt ghim vào cũng bị bật tung một mảnh nhỏ.
Làm xong tất cả, hắn quay lưng rời đi, nhanh nhẹn chạy dọc theo mép đường.
Gió bỗng trở nên mạnh hơn, mang theo hơi lạnh từ mưa m.á.u thấm vào lớp áo rách của thiếu niên.
Hắn rùng mình, nhíu mày, kéo sát vạt áo, phát ra tiếng thở hổn hển.
Hắn ghét lạnh.
Cách duy nhất để chống lại cái lạnh, chính là tìm nơi trú mưa tránh gió, nhưng lúc này, thiếu niên không có thời gian.
Một nơi nào đó vẫn đang chờ hắn.
"Chắc không còn xa nữa." Hắn thì thầm, tiếp tục lao đi.
Trên con đường phía trước, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những t.h.i t.h.ể màu xanh đen, nét mặt bọn họ mang đầy vẻ dữ tợn, như thể nỗi tuyệt vọng đã hóa thành hơi thở tràn ngập khắp không gian, muốn vấy bẩn tâm trí của thiếu niên.
Nhưng thiếu niên đã quen với cảnh tượng này, thậm chí không thèm liếc mắt lấy một lần.
Thời gian từng chút trôi qua, thiếu niên thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên gương mặt hiện lên vài phần lo lắng, tựa như với hắn, sự thay đổi của trời đất còn đáng sợ hơn đống xác c.h.ế.t này.
May mắn thay, không lâu sau đó, khi nhìn thấy một hiệu thuốc ở đằng xa, thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, lập tức lao tới.
Hiệu thuốc không lớn, mặt đất vương vãi đầy những tủ thuốc đã đổ ngã, mùi mốc meo bốc lên nồng nặc như thể đây là một hầm mộ đã bị khai quật. Khắp nơi ngổn ngang, hỗn loạn.
Ở góc phòng, một t.h.i t.h.ể ông lão ngồi tựa vào tường, toàn thân xanh đen, đôi mắt đờ đẫn không khép, như không kịp nhắm mắt trước lúc lìa đời, vẫn vô hồn nhìn ra thế giới bên ngoài.
Thiếu niên bước vào, liếc qua một lượt rồi lập tức bắt đầu tìm kiếm.
Hầu hết dược thảo trong hiệu thuốc đã trở nên xanh đen, giống như đám t.h.i t.h.ể bên ngoài, nhưng vẫn còn một số ít giữ được trạng thái bình thường.
Giữa những cây dược thảo hiếm hoi ấy, thiếu niên cẩn thận lựa chọn trong thời gian dài, tựa hồ đang hồi tưởng lại kinh nghiệm trước kia. Cuối cùng, hắn nhặt lấy một cây kim sang thảo thường gặp, cởi bỏ chiếc áo mỏng manh trên người, để lộ vết thương lớn trên ngực.
Vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép miệng, rìa vết cắt đã bắt đầu thâm đen, thậm chí còn rỉ máu.
Thiếu niên cúi đầu nhìn thoáng qua, nghiền nát cây thuốc trong tay, rồi hít một hơi thật sâu, cắn c.h.ặ.t răng, bắt đầu bôi dược thảo lên miệng vết thương.