Quán Trọ Cái Nôi - Tà Cốt 5 - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:33:41
Lượt xem: 131
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
và Sơn Dương còn ở trong nhà bà Trần, mà đang ghế mây trong sân.
Mà lúc , quanh chúng chật kín .
Chị Thúy Mai, dì Cúc Mỹ, bà Trương, bà Triệu…
Và cả đám khác trong viện 33.
Cái quái gì thế ?!
và Sơn Dương , trong cùng khoảnh khắc, cả hai đều biến sắc.
Chỉ thấy trong hai lỗ mũi Sơn Dương, phồng lên hai cục to tướng, tròn bóng loáng như muỗi đốt.
Mà còn to cực kỳ, chắn kín cả hai lỗ mũi.
Từ cái biểu cảm méo mó của , hiển nhiên là cũng giống hệt .
Một cơn ngứa ngáy buốt nhói đó mới lan , và cào cấu điên cuồng, chẳng khác gì hai con khỉ rừng ong vò vẽ chích, nhảy loạn khắp nơi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
hiểu !
Chắc hẳn con muỗi tinh chỉ mở đường cho chúng trong ảo cảnh,
mà ngoài thực tế, còn đặc biệt “chặn mũi” chúng , để tạo hàng rào vật lý ngăn cản!
Cảm ơn trời đất!!!
liếc đồng hồ, từ lúc bước nhà bà Trần đến giờ, mới đầy mười phút!
Xem thời gian trong ảo cảnh đúng là đình trệ, lặp vô tận.
Mà bà Trần thì vẫn lưng với , tay cầm muỗng gỗ, từng nhát từng nhát khuấy nồi canh, cứ như chẳng chuyện gì xảy .
Bà Trương bưng lọ dầu gió , giúp bọn xoa ngứa hỏi:
"Hai đứa, học hành vất vả lắm hả? Sao ngủ gật thế ?"
và Sơn Dương quê độ độn thổ, nhưng vẫn hỏi:
"Bà ơi, bọn cháu ngủ quên ?"
Bà Trương ha hả:
"Ối dào, cái thằng, còn ngớ hơn bà già .
Vào nhà bà Trần mấy câu, kêu buồn ngủ, xuống ghế chợp mắt hai phút. Giờ tỉnh mà còn hỏi ?"
vội phụ họa:
"À… đúng , cháu nhớ ạ"
Bà Trương “cái mũi bịt kín” của chúng thì nhịn nổi bật :
"Ôi chao, hôm nay muỗi thành tinh chắc, mà đốt ác thế, còn đối xứng như chép khuôn nữa chứ!"
bực dọc tiếp lời:
"Chắc là muỗi tinh thật đấy còn gì"
Trước khi rời , liếc sang con bé Xuân Nhi trong xe nôi đôi mắt nó vẫn trống rỗng, vô hồn.
Lòng trĩu xuống.
thấy, chuyện tuy chẳng thuộc trách nhiệm của quỷ giới, nhưng nhất định rõ!
18
Tuy ảo cảnh để vết thương thật, nhưng tinh thần chúng công kích nặng nề.
Hơn nữa, lúc muỗi tinh cứu chúng , nó còn dùng cách thức đặc biệt nào đó.
Vì chúng nghỉ ngơi mấy ngày, mới dần hồi phục và lấy quyết tâm.
Đái Ngọc Thiêm mang liệu thu thập trong ngõ Thời Sa đến cho chúng xem.
"Các chỉ đều trong ngưỡng bình thường, gì dị thường rõ rệt.”
“Chỉ cái là thể giải thích ."
Cậu đưa một đồ thị xung điện.
" thể xác định nó là gì, nhưng nhiều khả năng, chính từ trường rõ là ranh giới ngăn cách âm thanh trong viện 33."
Sơn Dương phân tích:
"Có khi nào là do bà Trần ?”
“Dù bà còn tạo cả ảo cảnh cơ mà"
suy nghĩ :
"Có thể…”
“ luôn thấy, cái ranh giới đó chỉ đơn thuần để ngăn âm thanh.”
“Ngăn âm thanh để gì?”
“Người bên trong vốn vẫn thể bước ngoài mà!"
Không lời giải.
Chúng quyết định ăn .
Đái Ngọc Thiêm tiếp tục vùi đầu nghiên cứu, và Sơn Dương thì ăn lẩu.
Nói đến lẩu là bực.
Ngồi c.h.ế.t trân cái nồi uyên ương mặt, mặt mày u ám như đám mây đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-tro-cai-noi-ta-cot-5/chuong-8.html.]
Sơn Dương còn cố tình xoay bên nước trong về phía .
suýt nữa phóng cho một con d.a.o bằng mắt.
Cậu gian:
"Muỗi đại tiên bắt ăn thanh đạm cũng . Dưỡng sinh đấy"
trợn trắng mắt:
"Dưỡng sinh cái nỗi gì! Ăn cay còn thể trừ thấp. Cái con muỗi c.h.ế.t tiệt đúng là nhiều chuyện"
Cậu thì hí hửng nhúng thịt trong nồi cay:
"Thế mà còn rủ ăn lẩu, chẳng tự ngược ?"
hừ một tiếng:
"Cậu gì! Dù thì đây vẫn là lẩu, ăn ớt thì còn chén bát vừng chứ"
Nói xong, chợt sững .
Sơn Dương nhận , liền hỏi:
"Sao đấy?"
tim đập thình thịch:
"Thanh đạm cũng là lẩu, cay cũng là lẩu, đúng ?"
"Cái rõ ràng ?"
"Thế thì tại trong quán trọ Cái Nôi, chúng thể dùng ranh giới âm dương để ngăn bọn trẻ biến dị?"
"Cậu chẳng bảo là cái xương nhỏ của thuộc về âm vật, nên mới lách bug ?"
" đấy là ảo cảnh mà! Theo lý, trong ảo cảnh, tất cả đều thanh đạm, cũng chẳng cay."
dùng đũa gõ gõ tấm ngăn hình chữ S giữa nồi.
"Tại cái thứ cũng thể ngăn chúng nó?"
Sắc mặt Sơn Dương cũng trở nên khó coi.
"Ý là…"
trầm giọng:
" ! Chính là bọn trẻ trong viện 33!”
“Sinh mệnh thật sự của chúng đánh cắp".
19
Chúng đưa Đái Ngọc Thiêm hàng loạt thí nghiệm.
Từ quảng trường, công viên, cho đến cửa hàng và bé.
Mỗi thấy trẻ sơ sinh, đều tái mặt, căng cứng, nhưng vẫn thể lập tức tránh .
Chỉ duy nhất ở đó, tại viện 33, thể khống chế .
Chúng gần như thể khẳng định:
Căn bệnh của Đái Ngọc Thiêm liên hệ trực tiếp đến viện 33.
Trước khi tái thám hiểm, quyết định tìm gặp chị Vân Đàm.
cứ cảm giác, chị nhiều hơn những gì .
Dù thì, một bình thường bỗng dưng chọn trở thành quỷ giới, hẳn cũng lý do bất đắc dĩ.
Mà đoán, lý do đó phần lớn là vì Đái Ngọc Thiêm.
Khi chị mở cửa, choáng váng.
Khuôn mặt chị hốc hác, quầng thâm nặng mắt.
"Chị, chị thế?"
Chị miễn cưỡng mỉm :
"Không , chỉ là mất ngủ thôi."
đỡ chị xuống ghế sô-pha:
"Em bảo dạo chị gọi Đái Ngọc Thiêm về nữa! Gặp vụ án khó giải ? Sao bảo em giúp?"
Chị khàn giọng đáp:
"Án với chả vụ gì, chắc cảm mạo thôi. Em xem , chị rảnh quá còn lôi album cũ lật cơ.”
“Đây, , Tiểu Thiêm hồi 6-7 tuổi, tròn trịa dễ thương lắm."
Chị đưa cho một tấm hình.
liền thấy quen quen.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
"Chị Vân Đàm, chị còn ảnh nào của Thiêm hồi nhỏ hơn ?"
"Có chứ!"
Chị tự hào:
"Năm nào sinh nhật chị cũng chụp lưu cả."