Quán Trọ Cái Nôi - Tà Cốt 5 - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:33:02
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cười ! Cứ !”

 

Sơn Dương tức bất lực, nghĩ thấy áy náy.

 

"Xin nhé, Phương Tử. Nếu , lẽ ngoài .”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

liếc một cái:

 

"Nói thế là tuyệt giao hả?”

 

" mà, bảo ở ngoài chờ, cũng chạy đây?”

 

Sơn Dương kinh ngạc:

 

"Gì cơ? chẳng bảo bà Trần là nhân vật mấu chốt, đầu óc nhạy bén thì cứ ngoài quan sát, để xem ?”

 

Lúc mới chợt hiểu :

 

"Thì cả hai chúng đều bước căn nhà đó.”

 

"Thứ đưa chúng ảo cảnh chính là nồi canh !”

 

"Mẹ kiếp! Thật là đề phòng cũng nổi! " - Sơn Dương chửi thề.

 

lúc , ánh sáng vàng phù văn yếu dần, cánh cửa bắt đầu rung lắc.

 

ngước mắt :

 

"Lá bùa trụ lâu, chúng nghĩ cách thoát ngay.”

 

Sơn Dương nặng nề:

 

" còn cách nào nữa ?”

 

" xông ngoài, rõ ràng phía chẳng gì, mà như đụng bức tường, suýt nữa húc thành thằng nhỏ đầu sưng. Đau c.h.ế.t !”

 

bật :

 

"Cậu trả lời sai đề, nên ngoài kết giới phong kín .”

 

"Dù c.h.é.m g.i.ế.c đến tận cổng lớn cũng chẳng thoát nổi.”

 

Sơn Dương giơ nắm đ.ấ.m định đập bàn, nhưng kịp rụt , cánh cửa đang rung bần bật, tức tối:

 

"Cái cửa gì mà rung lắc chả nghiêm chỉnh gì cả!”

 

nhún vai:

 

"Quán trọ mà, nghiêm chỉnh mới bình thường chứ!”

 

Sơn Dương sững , bất giác “phụt” .

 

Thế là hai thằng em khốn khổ, sắp c.h.ế.t đến nơi mà vẫn khùng khục cả nửa ngày.

 

Cười xong, Sơn Dương thở dài:

 

"Phương Tử, tự thoát .”

 

ngừng , thẳng .

 

Cậu vội vàng thêm:

 

là, thoát , hai đứa cùng kẹt ở đây thì chẳng đáng.”

 

"Cậu ngoài thì mỗi dịp lễ tết còn thể đốt cho ít tiền âm phủ.”

 

"Đ*t! " đáp gọn lỏn.

 

"Ra thì cùng , c.h.ế.t thì cùng chết.”

 

" vẫn còn là sinh viên nghèo, tiền thật còn chẳng , lấy “đại phiếu” mà đốt cho . Mơ quá!”

 

Trong mắt Sơn Dương ánh lên vẻ quyết liệt:

 

"Phương Tử, đừng cứng đầu nữa. Chúng thể thoát một thì cũng đáng .”

 

"Đời em với , Vương Thiện Dương hối hận! Thật đấy!”

 

khoát tay:

 

"Đừng nghiêm trọng thế, đến mức đó ! Chúng cứ nghĩ thêm cách khác !”

 

16

 

xuống mẩu xương nhỏ đeo cổ.

 

"Thứ là tà vật, cũng là linh vật.”

 

"Dù chúng thoát , nhưng lẽ nó thể triệu hồi cái gì đó tới giúp!”

 

từng thấy một loại chú pháp gọi là Triệu Linh Quyết.

 

Điều kiện để thi triển là một vật môi giới đặc biệt dẫn.

 

Nếu vật dẫn phù hợp, gặp cơ duyên, thể triệu về một tà linh hoặc linh vật quanh đây.

 

Thế nhưng niệm chú hồi lâu, căn phòng vẫn im lìm.

 

Sơn Dương nín thở, tay siết chặt d.a.o c.h.é.m xương, chắn cửa gỗ.

 

Không từ bay một con muỗi, hết sức vô duyên vo ve quanh .

 

Vốn cáu kỉnh, nó quấy thêm, Sơn Dương càng phát hỏa.

 

“Bốp bốp” - Cậu tự vả lia lịa mặt .

 

nghĩ thầm.

 

Xem quanh đây chẳng “bạn bè” nào tới giúp.

 

Có lẽ mẩu xương nhỏ vật dẫn thích hợp cho chú pháp .

 

là quỷ giới giả, nếu đến lúc bất đắc dĩ, sẽ tự cắt cổ.

 

Linh hồn lìa khỏi xác, may còn kịp dùng vài phép phá ảo cảnh, cứu Sơn Dương thoát .

 

Nếu thất bại thì hai em chỉ đành cùng xuống âm phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-tro-cai-noi-ta-cot-5/chuong-7.html.]

 

lúc còn đang nghĩ, Sơn Dương “bốp bốp” tự vả thêm mấy cái, khiến chợt tỉnh ngộ.

 

Ảo cảnh muỗi ?

 

bật kêu lên:

 

"Ngươi là muỗi tinh!?”

 

Quả nhiên, con muỗi nhỏ oai vệ đáp xuống cánh tay , cất giọng non nớt:

 

" ! Không sai!”

 

Âm thanh trẻ con lanh lảnh.

 

"Vãi! - Sơn Dương suýt rơi d.a.o c.h.é.m chân .

 

"Nó… nó nó… muỗi tinh!? - Giọng cao đến vỡ họng.

 

mừng lo.

 

Trong đầu nghĩ: Muỗi thành tinh thì cũng chứ! Giá mà là chuột tinh thì còn hữu dụng!

 

hiện tại, nó là hy vọng duy nhất của chúng .

 

bèn cung kính hỏi:

 

"Xin hỏi đại nhân, ngài thể giúp chúng thoát khỏi ảo cảnh ?”

 

Không ngờ nó bình thản đáp ngay, chẳng hề do dự:

 

"Giúp hai ngươi ngoài thành vấn đề, nhưng điều kiện.”

 

"Điều kiện gì?”

 

vẻ phấn khích:

 

"Ta ngửi thấy khí chất đặc biệt của ngươi, huyết mạch tinh thuần, chắc chắn lâu nay linh vật dưỡng nuôi.”

 

"Ta ngươi cùng lập khế ước máu, cung cấp thức ăn cho trong ba mươi năm.”

 

"Nếu ngươi đồng ý, sẽ lập tức đưa hai ngươi rời khỏi đây.”

 

"Ba mươi năm!?”

 

gần như hét vỡ giọng.

 

"Ngươi định hút m.á.u suốt ba mươi năm?”

 

Sơn Dương vội quát:

 

"Vãi chưởng Phương Tử, đừng đồng ý!”

 

"Nó chắc chắn hút cạn m.á.u đấy!”

 

“Rầm!” - Cánh cửa gỗ rung ầm lên.

 

Ánh sáng vàng phù văn sắp tắt hẳn.

Mấy bàn tay trẻ nhỏ xanh xám bắt đầu thò qua khe cửa.

 

nghiến răng:

 

"Thành giao!”

 

"Sảng khoái!”

 

Muỗi tinh hí hửng, phát tiếng kêu vui vẻ.

 

Nó lao như chớp về phía một tấm gương đồng cỡ bàn tay đặt ở góc phòng.

 

“Choang!” 

 

Âm thanh giòn vang, mặt gương vỡ mà gợn sóng như nước, từ từ phản chiếu một khung cảnh.

 

Chính là cánh cổng sắt đen thấy ở cuối ảo cảnh!

 

"Theo !”

 

"Đi thôi!”

 

gầm lớn, túm lấy Sơn Dương còn ngẩn , dồn sức đẩy gian rách toạc.

 

"Phương Tử!”

 

Sơn Dương chỉ kêu nửa tiếng, liền lực lượng khổng lồ cuốn phăng trong gương.

 

cũng lập tức lao theo, một cú nhảy cá lặn hảo.

 

“Ầm!” 

 

Phía , cánh cửa phá tung, lũ trẻ sơ sinh biến dị gào rú ào ạt tràn .

 

Một con nhanh nhất vung vuốt, chộp mạnh lưng .

 

đau nhói, định xoay thì bên tai vang lên giọng trẻ con quát lớn:

 

"Cấm động kho m.á.u của !”

 

Khi ngoái , con quái ngã vật xuống đất.

 

Cả cơ thể lập tức một luồng sức mạnh lạ cuốn .

 

Theo một tiếng “ thôi!”, chìm trong cánh cổng gương đồng.

 

17

 

Khi tỉnh , hít một lạnh.

 

Cảm giác nghẹt thở dữ dội khiến há miệng thở hổn hển:

 

"Hớ… hớ…"

 

Bên cạnh, tiếng thở dồn dập ngột ngạt của Sơn Dương cũng vang lên.

 

Ánh sáng chói mắt khiến mở mắt nheo ngay.

 

Đợi đến khi dần rõ xung quanh, thì ngơ ngác .

 

Loading...