Quán Trọ Cái Nôi - Tà Cốt 5 - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:31:02
Lượt xem: 129
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vòng Mobius chỉ một mặt, tất cả các điểm đều cùng một bề mặt.
Vì thế, trong gian ba chiều thì hành lang vẫn thẳng tắp, nhưng ở một chiều cao hơn, thực nó nối đầu với cuối!
Mặt đơn, vô hạn tuần .
Đi mãi một mặt đơn , thì vĩnh viễn thể chạm đến điểm cuối.
Chỉ khi thoát khỏi chiều gian , tìm “điểm biên” trong phép biến đổi topo , mới thể rời .
nhắm mắt, loại bỏ xao nhãng từ thị giác.
Trong đầu tưởng tượng cảnh một đầu hành lang xoắn 180 độ nối liền với đầu .
Chợt nhớ đến lời nhắc nhở non nớt khi nãy:
“Hành lang dài lắm, khách quan đừng lạc lối.”
Chẳng lẽ nhóc con đang cố nhắc ?
Tại nó cứ lì một chỗ?
chăm chú quan sát xung quanh bé, thứ đều bình thường.
Thậm chí còn bế nhóc sang chỗ khác, cẩn thận kiểm tra từng tấc đất chỗ nó .
Không gì lạ cả.
Chẳng lẽ suy đoán sai?
Nếu tìm lối thoát, lẽ sẽ cùng nó ở đây vĩnh viễn, trở thành NPC?
Tựa lưng lan can, ánh mắt tình cờ lướt qua bàn tay bé nhỏ nắm chặt của bé.
“Nhóc, trong tay cầm cái gì thế?”
nghĩ nó sẽ im lặng, ai ngờ nó thản nhiên xòe tay.
Một viên sỏi nhỏ.
:
“ là tuổi ham nghịch đá.”
ngay đó, lòng chợt se thắt.
Đá?
Một hòn đá nhỏ thì thể dùng việc gì ở nơi ?
bật dậy, ngẩng đầu kỹ mấy chiếc đèn lồng treo phía .
Ánh sáng, hoa văn chụp đèn, và dây treo!
Cuối cùng, thấy!
Tất cả đèn lồng đều treo bằng móc đồng, chỉ duy nhất một chiếc treo bằng một sợi dây mảnh.
Quá rõ ràng, đó chính là điểm yếu nhất của biên giới !
vui mừng, véo má thằng bé:
“Cảm ơn nhé, cho mượn viên sỏi ?”
Nó buông tay, viên sỏi rơi gọn trong lòng bàn tay .
hít sâu, dồn sức!
“Vút!”
Viên sỏi lao thẳng, xé rách giấy đèn lồng .
Ngọn lửa vàng cam bên trong lập tức tắt phụt, như bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trên mặt đất hiện một đường ranh sáng tối rõ rệt.
theo phản xạ đầu, cánh cửa gỗ xa tít tắp ban nãy nay hiện ngay mắt!
Thành công !
thở phào, bé vẫn lặng thing, cái đầu nhỏ cúi xuống, bèn :
“Cửa mở, cùng ngoài chứ?”
Nó trả lời, chỉ khẽ ngẩng lên , cúi gằm.
hiểu rõ, nó chỉ là một đạo cụ trong ảo cảnh , thể cùng bước ?
… dáng lặng lẽ , thật sự chút cô đơn.
lặng một lúc, .
Sau lưng, giọng non nớt vang lên:
“Khách quan, áo của ngài còn lấy.”
đầu mỉm :
“Cứ để cho nhóc. Ngồi mãi chỗ gió lộng, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Nói , dừng nữa, sải bước về phía căn lều tranh thấp bé ở đối diện.
Rõ ràng, đó chính là cửa ải kế tiếp.
12
Cửa lều tranh khép hờ.
Một mùi thơm nồng nàn của thức ăn tỏa từ khe cửa.
Cơn đói cồn cào bất chợt dấy lên, thôi thúc bước nhanh hơn.
gõ cửa, thấy ai đáp, liền đẩy .
Bên trong chỉ là một gian nhỏ.
Một bà lão gầy gò lưng ở bên bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-tro-cai-noi-ta-cot-5/chuong-5.html.]
Trong nồi sắt, canh thịt đang sôi sùng sục.
Cái bóng lưng , nhận .
Cả cái nồi , cũng nhận .
“Bà Trần, nồi canh của bà vẫn xong ?”
cất tiếng hỏi.
Bà lão chậm rãi khuấy thìa gỗ:
“Canh… sắp xong …”
“Cậu bé… đói ? Ngồi xuống chờ chút… lửa đủ …”
Bà là đầu tiên gặp trong ảo cảnh trẻ con.
bà thật sự là , cũng chỉ là NPC? dám chắc.
Cái đói hành hạ đầu óc gần như đơ cứng.
Ngồi xuống, cố dụi mắt giữ tỉnh táo, quan sát kỹ.
Căn nhà đơn sơ, bếp đá xếp tạm bợ.
Trong nồi, nước canh sôi ùng ục, hương thơm quyến rũ lan tỏa.
Nước bọt trong miệng trào kiểm soát.
Thời gian từng khắc trôi qua, canh vẫn sôi ngừng, mùi hương ngày càng nồng đậm.
cảm thấy lý trí của sắp hương vị gặm nhấm hết sạch.
nắm chặt tay, móng tay cắm sâu lòng bàn tay, mong lấy cơn đau để giữ tỉnh táo.
“Bà ơi… canh… xong ?”
Bà Trần khẽ lắc đầu:
“Chưa đủ… lửa đủ… chờ thêm …”
Ánh mắt dán chặt nồi canh.
Trong một thoáng tỉnh táo, chợt nhận gì đó đúng.
Nồi canh , dường như vĩnh viễn bao giờ nấu xong!
Cũng bao giờ cạn.
Thời gian đóng băng!
Một sự chờ đợi bất tận!
Đây chính là bản chất của cái bẫy !
giật bừng tỉnh thể chờ!
Không thể để ham dẫn dụ!
Canh sẽ chẳng bao giờ chín!
Người sẽ chỉ mãi chìm trong sự chờ đợi vô tận, dần quên tất cả, chỉ còn đến nồi canh mắt!
bật dậy, dồn sức tung cú đá thẳng bếp đá.
“Ầm!!!”
Bếp sập nát tức thì!
Nồi canh sôi sùng sục đổ tràn, b.ắ.n tung tóe như dung nham.
“Aaaa!!! Nồi canh của con gái !”
Tiếng gào xé ruột của bà Trần vang vọng bên tai.
Một tia sáng trắng chói lòa lóe lên mắt.
Khi mở mắt, lều tranh biến mất, bà lão biến mất, cơn đói cũng biến mất.
Cửa ải … cuối cùng cũng vượt qua !
13
Phía phủ một màn sương mù dày đặc.
Đã đến nước , binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi!
do dự, lao thẳng .
Khoảng cách sương mù bao phủ quá dài, chỉ vài bước , một bức tường gạch loang lổ hiện ngay mắt.
Mà khảm trong bức tường , chính là cánh cổng sắt đen của sân 33, ngõ Thời Sa!
kinh ngạc mừng rỡ.
Chẳng lẽ cuối cùng đến lối của ảo cảnh ?
Một cảm giác phấn khích khó tả xen lẫn mệt mỏi cùng trào dâng.
ba bước gộp thành hai, chỉ hận thể lập tức lao qua cánh cổng sắt .
ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm tới vòng gõ cửa, lưng bỗng vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn.
Là tiếng chén dĩa vỡ, kèm theo âm thanh ẩu đả và la hét.
giật đầu , tim như ngừng đập.
Phía lưng còn sương mù, đó, một quán trọ xuất hiện từ hư .
Chính là quán trọ mà gặp khi rơi ảo cảnh!
Ở tầng hai của quán, mặc đồ thể thao, đội mũ lưỡi trai, đang một bầy trẻ sơ sinh vây công Sơn Dương thì còn ai đây nữa!
Mắt như nứt , bật thốt lên:
"Sơn Dương!”