Quán Trọ Cái Nôi - Tà Cốt 5 - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:30:16
Lượt xem: 134
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
giật giật khóe miệng, gượng gạo đáp:
“À… và lệnh từ là chỗ quen cũ.”
Xuân Nhi liền vui mừng:
“Thật ? Khách quan quen mẫu ?”
“Xin cho quý tính đại danh?”
gãi đầu, cứng mặt đáp:
“Ta… tên Phương Thiên Tự.”
Cảnh tượng thật sự khiến cảm thấy mất mặt c.h.ế.t .
Xuân Nhi tươi, cất tiếng gọi lớn:
“Trụ Tử, mau! Mang rượu ngon nhất, thức ăn ngon nhất lên cho vị Phương khách quan !”
Rồi sang , khẽ :
“Đã là bằng hữu cũ của mẫu , bữa để mời. Mong công tử chớ từ chối.”
“Tiểu điếm hôm nay đông việc, Phương công tử xin cứ tự nhiên, gì cần cứ bảo Xuân Nhi.”
Nói , nàng khẽ khom hành lễ, xoay bận rộn tiếp tục công việc.
9
Thật quá hoang đường!
đưa tay day trán, cố giữ tâm thần định để phân tích cảnh tượng mắt.
Đây là ảo cảnh, chỉ là một giấc mơ?
cắn răng, mạnh tay véo cánh tay .
Đau!
Đau c.h.ế.t !
Không mơ !
Nếu là ảo cảnh, e rằng hòa nhập thế giới , tìm hiểu “quy tắc” của nó, thì mới mong tìm kẽ hở.
Điều đầu tiên, đồ ăn ở quán trọ tuyệt đối thể động tới.
đảo mắt tìm Xuân Nhi, nhưng thấy .
Thế là vẫy tay gọi tên tiểu nhị Trụ Tử đến:
“Cho hỏi, vị cô nương chuyện với là…”
“Nàng là bà chủ của bọn tiểu nhân.”
“Ồ, bà chủ ?”
“Bà chủ việc bận rời . Phương khách quan cần gì cứ sai bảo tiểu nhân là .”
gật gù:
“Thế , đang giảm cân, nhịn ăn, dùng đồ ăn thức uống. Mau bảo bếp đừng chuẩn gì cả.”
Nghe , Trụ Tử tỏ vẻ khó xử:
“Khách quan, bà chủ dặn nhất định tiếp đãi ngài cho chu đáo. Nếu ngài gọi món nào, e rằng chúng tiểu nhân sẽ trách phạt.”
xua tay:
“Không , bà chủ của các ngươi là , đây.”
Nói dậy định bước ngoài.
tới cửa thì cả như dính chặt tại chỗ, bước mãi cũng thoát nửa bước.
Rõ ràng !
Muốn rời khỏi đại sảnh, hẳn thành một “nhiệm vụ” nào đó.
bực bội bàn, Trụ Tử ở bên cạnh lúc mới yên lòng, ngẩng đầu chờ đợi.
thở dài:
“Bắt buộc gọi món, đúng ?”
Thằng bé gật đầu lia lịa.
“Được, đưa thực đơn đây.”
khi thực đơn, suýt thì trợn mắt há hốc mồm.
Tên các món nghịch lý:
“Nỗi tĩnh lặng nhảy nhót, Bóng hình vô hình, Ban ngày của đêm, Giấc mơ ngủ…”
Khỉ thật!
Chẳng khác gì một bên thiết kế nào đó trêu ngươi bằng “năm màu rực rỡ của sắc đen”!
May mà lúc nãy vội gọi.
Nếu những món ăn trái ngược với lẽ thường dọn lên, tức là ngầm chấp nhận sự vặn vẹo , e rằng sẽ đồng hóa thế giới quái đản , vĩnh viễn thể thoát .
Quá hiểm độc!
Trong đầu nhanh chóng tính toán.
Không gọi thì , gọi bừa càng nguy hiểm.
Vậy thì nên chọn gì?
rà rà , cuối cùng ánh mắt dừng ở một cái tên:
“Ngày hôm qua của hôm nay.”
Về lý thuyết, hôm qua thể là hôm nay.
ở sân 33, lũ trẻ mãi chẳng lớn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-tro-cai-noi-ta-cot-5/chuong-4.html.]
Với chúng, hôm qua thể chính là hôm nay.
Đây mới đúng là nghịch lý nền tảng khiến ảo cảnh tồn tại hợp lý!
Nghĩ đến đó, lập tức chỉ món :
“Cho một phần ‘Ngày hôm qua của hôm nay’!”
Ai dè, Trụ Tử bĩu môi phụng phịu.
thoáng rùng , chẳng lẽ chọn sai ?
Nó hậm hực đáp:
“Món hôm nay bán hết , khách quan ngày khác hãy đến dùng.”
À, thì nó tiếc vì thể giữ .
cốc nhẹ mũi nó:
“Được , , cảm ơn nhé~”
Rồi thản nhiên rảo bước, khỏi đại sảnh.
10
Bên ngoài đại sảnh là một sân trống.
Băng qua sân, bước lên một hành lang dài bất thường.
Hành lang , hai bên là lan can gỗ chạm khắc tinh xảo, phía treo đầy lồng đèn đỏ.
Dù hai phía hành lang đều trống trải, nhưng một bức màn vô hình chặn , bước lệch khỏi lối .
Ở cuối hành lang, lờ mờ hiện một cánh cửa gỗ, hẳn là lối duy nhất.
bắt đầu tiến về phía đó.
Tiếng bước chân vang vọng rõ rệt trong gian trống rỗng.
Đi vài chục bước, chợt thấy một bóng dáng nhỏ bé lan can phía .
Một bé trai mặc áo xanh, chỉ tầm tuổi hài nhi, co ro một .
Cái đầu nhỏ cúi gằm, cả toát vẻ lẻ loi buồn bã.
dừng bước, cũng xuống:
“Nhóc con, đây một ? Không chơi với ?”
Cậu bé chẳng hề đáp , như thể thấy gì.
vươn tay chạm nhẹ vai nó:
“Này? Nghe ?”
Thân hình nhỏ xíu khẽ dịch về một chút, một sự từ chối im lặng.
thở dài, thấy đúng là đang phí lời chuyện nghiêm túc với ảo cảnh.
Thế dậy, tiếp tục về phía .
Mục tiêu là cánh cửa gỗ , dường như gần ngay mắt, nhưng đồng thời xa vời vợi.
Ở nơi , cảm giác về thời gian dần trở nên mơ hồ.
lâu, mà cách với cánh cửa chẳng hề rút ngắn.
nhíu mày, dự cảm chẳng lành.
Bèn tăng tốc, gần như chạy.
Đột nhiên, chân khựng .
Trước mặt, hiện bóng dáng nhỏ bé cô độc .
đầu , phía vẫn là hành lang thẳng tắp, hề chỗ rẽ.
Sao thể thế !
rõ ràng cứ thẳng, thằng bé xuất hiện nữa ở phía ?
“Quỷ đả tường” chăng?
nơi vốn là ảo cảnh, gì ma!
Hay là… những NPC khác ?
Nghĩ , cởi áo khoác, phủ lên bé:
“Mặc cho ấm. Giúp giữ áo nhé?”
Cậu bé vẫn im lặng.
lên, vung tay chân vài cái như khởi động, chuẩn chạy tiếp.
Bất ngờ, bé ngẩng đầu, cất giọng non nớt trầm trầm:
“Hành lang dài lắm… khách quan đừng lạc lối.”
bật :
“Anh chỉ chạy thể dục thôi, lát ngay.”
chạy âm thầm đếm , ước lượng thời gian.
Chạy tầm mười phút, bóng dáng nhỏ bé xuất hiện, vẫn đó, vai còn phủ chiếc áo khoác của .
11
dừng bước, còn phí công bước trong vòng lặp nữa.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Tuần … điểm đầu, điểm cuối…”
trầm ngâm suy nghĩ.
Đột nhiên, một cái tên lóe lên trong đầu - Mobius!
“Chẳng lẽ hành lang dựa theo nguyên lý vòng Mobius ?”