Quán Trọ Cái Nôi - Tà Cốt 5 - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:29:04
Lượt xem: 132
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cũng may là mấy đứa nhỏ nhà gan lớn, chứ cứ dọa thế , ai mà chịu nổi!”
loáng thoáng tiếng bà Trần lẩm bẩm một :
“Không lớn …”
“Đứa nào cũng lớn …”
Bà Trương khẽ thở dài:
“Haizz… cũng là một đáng thương.
Nghe con bà mất từ khi mới chào đời bao lâu, chắc từ lúc hóa điên , ngày nào cũng nhắc nhắc câu đó.”
và Sơn Dương đưa mắt , cổ họng khô khốc, dám gì thêm.
cả hai đều hiểu rõ bà Trần tuyệt đối đơn giản như lời họ kể.
Trong sân , rốt cuộc ai là kẻ hồ đồ, ai mới thật sự tỉnh táo còn thể .
7
Bình thường, khi đối diện với điều rõ, luôn chủ động tìm câu trả lời.
Lúc , thể cho đáp án, e rằng chỉ Bà Trần.
Vì , chúng chuyển hướng sang căn nhà của bà .
Sơn Dương cố vẻ mật:
“Bà ơi, bà nấu món gì ? Thơm quá…”
Bà Trần ngẩng đầu, chỉ khẽ đáp:
“Canh… canh nấu cho Nhan Nhan.”
dè dặt dò hỏi:
“Nhan Nhan? Là con gái của bà ?”
khơi vết thương, nhưng những dị tượng trong sân hiển nhiên đều liên quan đến bà .
Ngoại trừ nhà bà , gần như nhà nào trong sân cũng một đứa bé quấn tã, mãi chẳng lớn lên.
Bất kể bao nhiêu tuổi, những trưởng thành trong sân đều mang phận cha : ba mươi mấy tuổi như chị Thúy Mai, năm mươi mấy như dì Cúc Mỹ, bảy mươi mấy như bà Trương, thậm chí tám mươi lăm như bà Triệu…
Chỉ nhà bà Trần là con.
Vậy mà ngày nào bà cũng lẩm bẩm:
“Một đứa cũng chẳng lớn …”
Tất cả việc, rõ ràng đều chỉ về phía bà .
Nghe xong câu hỏi của , động tác của bà Trần khựng một chút.
Bà từ từ ngẩng đầu , ánh mắt trống rỗng:
“Con bé Nhan Nhan của … ở trong căn phòng .”
Bà đưa tay chỉ sang gian nhà bên :
“Cậu giúp xem… Nhan Nhan tỉnh .”
bà dẫn đó.
Thế cũng , hiện giờ vẫn manh mối. Nếu bà chủ động chiêu, đó cũng là cơ hội, còn hơn chờ trúng bẫy.
đầu dặn Sơn Dương:
“Cậu ở đây trò chuyện với bà . xem thử.”
Sơn Dương hiểu ý, lo lắng :
“Để cho…”
vỗ vai :
“Cậu sẽ tìm thấy Nhan Nhan .”
Cậu việc cần tới đôi mắt âm dương.
Thấy cửa phòng đang mở, khăng khăng nữa, chỉ dặn:
“Vậy cẩn thận.”
gật đầu, bước .
Đứng ngoài cửa , chỉ là một căn phòng bình thường.
khi đặt cả hai chân qua ngưỡng cửa, cánh cửa phía liền “rầm” một tiếng đóng sập .
Quả nhiên!
nhíu mày, giữ tâm thái “ đến thì cứ an nhiên mà đối mặt”, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Phòng rộng hơn tưởng, nhưng bày biện đơn sơ, chỉ một chiếc bàn và vài chiếc ghế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-tro-cai-noi-ta-cot-5/chuong-3.html.]
Trong góc sâu nhất, treo một tấm màn trắng. Phía tấm màn, thấp thoáng như bóng dáng một chiếc nôi.
Thật sự là một chiếc nôi ?
cẩn trọng tiến , lòng cảnh giác căng chặt.
Tấm màn cũ, vài chỗ ố vàng rách rưới, chỉ đủ che mờ khung cảnh bên trong.
từ từ đưa tay nhấc một góc màn, hít sâu một , kéo .
Dù chuẩn tâm lý, thứ lộ màn vẫn khiến choáng váng, sững .
Đâu nôi…
Rõ ràng là một cỗ quan tài đỏ nhỏ xíu!
Nắp quan mở, bên trong trống rỗng, chỉ vứt lăn lóc hai món đồ chơi.
Quan tài cực nhỏ, dài lắm cũng chỉ đủ chứa một đứa trẻ ba tuổi co gọn.
Mà sắc đỏ chói mắt , giữa gian phòng tĩnh mịch, càng thêm rùng rợn.
Toàn căng cứng, thần trí tập trung cao độ.
Ngoài chiếc quan tài lạnh lẽo đó, cả căn phòng gì bất thường.
Còn công kích ?
Còn cạm bẫy ?
Chẳng lẽ đoán sai ?
8
kỹ quan tài một nữa, về phía cửa.
Xem việc tính toán lâu dài, tạm ngoài .
khi cánh cửa mở , đồng tử lập tức co rút.
Bên ngoài còn Sơn Dương, cũng chẳng thấy bà Trần, mà 33 cũng biến mất.
Trước mắt hiện một hành lang dài cổ xưa.
Trên nền hành lang, lác đác di động những “thứ” mang hình hài trẻ sơ sinh là… những đứa trẻ?
vội đầu, lưng cũng còn căn phòng quan tài nữa, mà biến thành một gian phòng khách trọ xưa.
Một chiếc bàn gỗ đơn giản, bốn chiếc ghế tròn, một chiếc giường gỗ, là thấy ngay.
Tiếng rao bán, tiếng , tiếng chén cốc va , tiếng tiểu nhị chạy tới lui,... vang lên náo nhiệt.
nhận , đang ở trong một quán trọ.
Bước hành lang, xuống từ lan can gỗ, thấy đang ở tầng hai..
Còn tầng một, trong đại sảnh lúc chật ních .
Chính xác hơn, là chật ních đủ loại… trẻ sơ sinh.
Những đứa trẻ , như một bàn tay vô hình nhét ép vai trò lớn, ngăn nắp tạo thành một thế giới quái dị đến dựng tóc gáy.
Ngay mắt , một tiểu nhị trông chỉ một, hai tuổi, mặc áo ngắn thô vải như lớn nhưng thu nhỏ tỉ lệ, hai tay ôm một vò rượu gốm to gần bằng cả , bước đến bàn vuông.
Nó trong trẻo hô lớn:
“Khách quan, rượu nữ nhi hồng hảo hạng đến đây!”
Rồi men theo chiếc thang ngắn, nó trèo lên chiếc ghế dài nơi khách .
Giữ thăng bằng xong, nó quỳ xuống, “hây” một tiếng, định đặt vò rượu nặng trịch lên bàn.
Tiếp đó, nó tuột theo thang như chơi cầu trượt xuống đất.
Toàn bộ quá trình c.h.ế.t lặng.
rõ, phần lớn cảnh tượng mắt chỉ là ảo cảnh.
dù là ảo cảnh, mức độ chân thực đến , cũng khiến kinh sợ thán phục.
tìm cầu thang xuống tầng một.
Dọc đường, tất cả những đứa bé dường như chẳng thấy – một “ khổng lồ” chỉ cần nhấc chân là thể giẫm nát chúng thành “bánh trẻ con”.
Đến đại sảnh, lập tức một bé gái búi hai chỏm tóc, mặc váy hồng nhỏ xinh, chạy đến đón.
thoáng qua, kìm thốt lên:
“Xuân Nhi?”
, chẳng chính là Xuân Nhi, con gái bà Trương mà mới thấy trong xe nôi lúc nãy ?
Xuân Nhi ngạc nhiên, cất giọng non nớt:
“Khách quan, ngài khuê danh của ?”
Một câu hỏi khựng , trong lòng chợt nghĩ – ở thời xưa, gọi thẳng khuê danh của nữ tử vốn là thất lễ.