Quán Trọ Cái Nôi - Tà Cốt 5 - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:27:43
Lượt xem: 128

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

từng đây Đái Ngọc Thiêm học ở một trường 985 danh tiếng.

 

Nay chuyển sang một trường hạng hai như chúng , hẳn là nỗi khổ khó .

 

Chắc chắn chuyện gì, nên cũng tiện hỏi.

 

Lúc , Đái Ngọc Thiêm cau mày, chậm rãi kể nguyên nhân.

 

Thì mắc một chứng bệnh kỳ lạ. Hễ thấy trẻ sơ sinh, sẽ vô thức bế .

 

Xong việc, bản thể lý giải hành động của .

 

Lần đầu “ăn trộm” trẻ con là hồi cấp hai.

 

Khi đó còn nhỏ, chỉ cho rằng quá thích em bé, nên hề sinh nghi.

 

Chỉ mơ hồ nhận gì đó đúng.

 

Lên đại học, hành vi bế trộm trẻ con nhiều tái diễn. Rất nhiều phụ tìm đến trường khiếu nại.

 

Nhà trường chịu nổi áp lực dư luận, buộc quyết định cho thôi học.

 

Nhờ thành tích học tập xuất sắc nên trường công khai xử lý, nhưng nội bộ các trường đại học vốn vẫn trao đổi thông tin với .

 

Vậy nên, trường cùng cấp nào dám nhận một sinh viên “tiền án” như .

 

Chị Vân Đàm vắt kiệt tâm sức mới sắp xếp cho Đái Ngọc Thiêm chuyển về ngôi trường quản lý tương đối lỏng lẻo .

 

4

 

Nghe xong câu chuyện, nên cảm thán thế nào.

 

Gặp chuyện kỳ quái mà bản bất lực như , chắc hẳn chịu đựng nhiều.

 

“Cậu khám ?” - hỏi.

 

Cậu thảm đạm:

 

“Đi . Bác sĩ tâm lý, bác sĩ thần kinh, khám đủ cả. Cũng ít xét nghiệm, nhưng tất cả các chỉ đều bình thường.”

 

Thật sự quá kỳ lạ.

 

nhớ phản ứng khi nãy của Đái Ngọc Thiêm.

 

“Vậy lúc ở Phúc Thọ Lý, thấy tiếng của em bé nên mới bỏ chạy ?”

 

Cậu gật đầu.

 

thế. luôn cẩn thận, cố gắng tránh xa những nơi trẻ nhỏ.”

 

“Nghĩa là, chỉ cần kịp thời rời thì vẫn thể khống chế bản , phát bệnh?”

 

“Ừ, đúng .”

 

“Thế thì lạ thật. Tại lúc cánh cửa 33 mở , thấy đứa bé, chạy ngay?”

 

Đái Ngọc Thiêm lộ vẻ bất lực:

 

cũng … cánh cửa như một lực hút.”

 

“Mở , mất kiểm soát.”

 

Suy nghĩ một lúc, kết luận:

 

“Cái sân đó vấn đề.”

 

“Cậu để ý cánh cổng bình thường ?”

 

“Có!” - Đái Ngọc Thiêm vội .

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Trong sân ồn ào náo nhiệt thế, mà lúc chúng còn bên ngoài chẳng gì.”

 

.” - búng tay một cái.

 

“Còn nữa, thấy một bà tóc bạc gọi một đứa bé là… "con gái!”

 

“Con gái?” - Đôi mắt trợn to kinh ngạc.

 

Cảm giác phi lý tột độ và nỗi nghi ngờ sâu sắc bao trùm cả lẫn Đái Ngọc Thiêm.

 

Chúng quyết định điều tra sân 33.

 

5

 

Ngày hôm , cánh cổng sắt của sân 33 là ba : , Sơn Dương và Đái Ngọc Thiêm.

 

Sơn Dương là bạn từ nhỏ của , hiện cũng học ở Đại học Khang.

 

Đái Ngọc Thiêm lấy thiết bắt đầu đo đạc.

 

Sau khi thu đủ dữ liệu, rời khỏi ngõ Thời Sa.

 

Còn với Sơn Dương thì nở nụ gượng gạo, một nữa đẩy cánh cửa 33.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-tro-cai-noi-ta-cot-5/chuong-2.html.]

Bên trong vẫn y hệt như hôm qua.

 

Tiếng rộn ràng ùa thẳng tai.

 

Sơn Dương kinh ngạc , ánh mắt như : Hóa thật sự chuyện tà môn thế ?

 

Lần , những trong sân còn nồng nhiệt như hôm qua nữa.

 

Tất cả ánh mắt đều đầy cảnh giác, bầu khí căng thẳng, dè chừng.

 

vội vàng xách hai hộp quà bước lên phía :

 

“Thật xin về hôm qua, cháu bé sợ.

Hôm nay chúng tới là để chính thức gửi lời xin .”

 

Sơn Dương thì lôi theo hai túi quà to đùng, nhồi chật cứng, cúi đầu khom lưng lia lịa:

 

“Các bác, các cô chú, hôm qua thật sự , thật sự xin …”

 

“Cậu bạn của cháu… thật sự ác ý , chỉ là quá thích trẻ con thôi ạ!”

 

“……”

 

Phải , khoản dỗ dành khác, Sơn Dương đúng là hai tay.

 

Chẳng mấy chốc, bầu khí căng như dây đàn trong sân cũng giãn rõ rệt.

 

Sơn Dương tán gẫu đủ chuyện trời đất, khéo léo kéo câu chuyện.

 

Còn thì nhân lúc quan sát khắp nơi.

 

Lúc , những chi tiết kỳ dị vốn sự “ấm áp” ngày hôm qua che lấp, từng chút một hiện rõ mắt một cách quái gở.

 

6

 

Trong sân , nhiều trẻ sơ sinh đến thế!

 

Trên lầu, đất, chỉ cần qua, thấy chục đứa.

 

Mấy hộ gia đình tầng một còn để cửa mở.

 

Ngoại trừ nhà bà lão cứ mãi quấy nồi sắt bếp, thì hầu hết trong nhà các hộ khác đều một chiếc cũi nhỏ.

 

Kỳ dị hơn nữa là cả sân đầy trẻ con, mà chúng đều yên tĩnh một cách khác thường.

 

khẽ liếc đứa bé trong chiếc xe nôi gần bên.

 

Ánh mắt của nó… giống một đứa trẻ chút nào.

 

Trong đôi đồng tử nhỏ xíu là một thứ trống rỗng, mờ mịt.

 

giả vờ thản nhiên hỏi:

 

“Bà ơi, cháu nhà bà ngoan thật! Năm nay cháu mấy tuổi ?”

 

Bà Trương nở nụ hiền hậu:

 

“Xuân Nhi của chỉ còn hai ngày nữa là tròn năm mươi tuổi , con gái ngoan của đấy!”

 

Sơn Dương suýt ngã ngửa khỏi ghế con.

 

vội kéo , gượng đáp:

 

“Thế thì… xin chúc Xuân Nhi sinh nhật vui vẻ nhé…”

 

Sơn Dương vững , lông tóc dựng , phụ họa theo:

 

“Vui… vui vẻ… sinh nhật vui vẻ…”

 

“Cạch! Cạch! Cạch” ba tiếng chát chúa vang lên.

 

Cả sân ai nấy đều giật thót.

 

và Sơn Dương đầu thì thấy bà lão đang dùng muôi gỗ gõ mạnh thành nồi sắt.

 

Lạ lùng , tất cả những đứa bé trong sân chẳng hề phản ứng gì.

 

Người lớn thì dường như quá quen, chẳng lấy lạ.

 

Sau phút xôn xao ngắn ngủi, dần bình tĩnh .

 

Tất cả đều về bóng dáng khom lưng của bà lão, trong mắt hề tức giận.

 

Chị Thúy Mai, đang nhặt rau, cố tình hạ giọng với chúng :

 

“Dọa hai em sợ ? Đó là bà Trần đấy…”

 

Chị đưa tay chỉ thái dương :

 

“Ở đây… tỉnh táo lắm. Ngày nào cũng bám lấy cái nồi sắt cũ đó, lảm nhảm mấy câu kỳ quái.”

 

Dì Cúc Mỹ, đang bế cháu, cũng chen :

 

…” 

 

Loading...