Quán Trọ Cái Nôi - Tà Cốt 5 - Chương 15 - Hết

Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:42:51
Lượt xem: 122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

35

 

Không còn kịp nghĩ nhiều nữa!

 

xách theo Đái Ngọc Thiêm, cùng chị Vân Đàm lao như bay về phía phố chính, chạy sai muỗi tinh báo cho Sơn Dương:

 

“Bảo bịt kín mũi, bằng giá giúp bà Trần giữ cho lửa cháy thật mạnh!”

 

Khi đến quảng trường trung tâm, đài quan sát cao nhất của lầu đèn, Liêu Hài đang chắp tay sừng sững.

 

Thấy chúng , nhếch mép tà dị, mang theo chút khinh miệt, còn che giấu nữa:

 

“Phương , chẳng dặn đừng khỏi phủ ? Đêm nay nguy hiểm mà. Thật chẳng lời!”

 

“Lỡ các vị mệnh hệ gì, cũng đừng trách đấy…”

 

“Liêu Hài!”

 

quát lớn: 

 

“Dừng ngay kế hoạch , nếu đừng trách tay nể tình!”

 

“Không nể tình?”

 

Hắn khẽ: 

 

“Vậy xem thử ngươi thể ‘ nể tình’ thế nào.”

 

“Mà cũng cảm ơn Phương đấy!

Nếu nhờ linh vật cổ ngươi quấy nhiễu, thì năng lượng của bà già cắt đứt?”

 

“Con mụ già đáng c.h.ế.t đó, nhờ chút nguyện lực của mẫu mà sống lay lắt đến nay, còn dám chống đối ư?”

 

gằn giọng:

 

“Ngươi như xứng với mẫu ngươi ?”

 

“Bà hi sinh tất cả để cứu bọn trẻ, dùng lời nguyện để che chở chúng, che chở cả ngươi. Vậy mà ngươi lấy cách để báo đáp ư?”

 

Liêu Hài thu nụ , sắc mặt tràn đầy oán độc:

 

“Chúng dựa cái gì mà sống? Dựa cái gì mà cả đời bệnh đau, vô ưu vô lo?”

 

“Cha chúng thiêu sống mẫu , mà bà còn bảo hộ chúng vĩnh viễn?”

 

“Được thôi, vĩnh viễn thì vĩnh viễn! Chúng chỉ đáng những kẻ sống dở c.h.ế.t dở!”

 

“À , bây giờ, chúng cứ c.h.ế.t hẳn cho xong!”

 

Hắn đột nhiên vung tay , năm ngón xòe nắm chặt.

 

“Ầm!” 

 

Một tiếng nổ rung trời.

 

Phía chân trời xa xa, bùng lên một quả cầu lửa đỏ thẫm khổng lồ.

 

Quả cầu như một con quái vật há to miệng, lao xuống nuốt trọn những dân chen chúc bên .

 

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào kinh hoàng, trong chớp mắt bao trùm cả con phố.

 

nghiến răng, mắt sắc lạnh như lưỡi dao, hét với chị Vân Đàm:

 

“Chị cứu bọn trẻ, để em lo!”

 

May mà Đái Ngọc Thiêm giấu cây cầu hẹp, kết giới bảo hộ, nên tạm thời an .

 

36

 

chắp tay ngực, kết ấn như chớp.

 

“Ầm!”

 

Một luồng chấn động cực mạnh đánh thẳng lầu đèn.

 

Liêu Hài khẽ rên, ánh mắt lộ vẻ bất ngờ:

 

“Các ngươi là yêu quái gì? Sao thuật pháp?”

 

“Tưởng ném vài quả cầu lửa rách nát thì ai trị ngươi chắc?”

 

Hắn nhướn mày:

 

“Khá thú vị! Quả cầu lửa rách nát ?”

 

“Vậy thì đây, thứ ‘rách nát’ sẽ hủy diệt cả thành, thiêu sạch như thế nào!”

 

Hắn vung tay, trong khí tức thì hiện hàng chục sợi tơ đỏ thẫm trong suốt, quấn chặt lấy .

 

Tộc Thời Sa vốn giỏi dùng ý niệm thành tơ.

 

lúc cũng trong ảo cảnh, ý niệm trói buộc càng khó phá.

 

gắng vận khí kết ấn hóa giải, nhưng vô ích.

 

Lại thêm một tiếng “ầm” chấn động.

 

Lấy Liêu Hài tâm điểm, một làn sóng năng lượng đỏ thẫm khuếch tán bốn phía.

 

Nơi nó qua, lửa bùng lên, biến tất cả thành địa ngục trần gian.

 

Xa xa, khu vực an mà chị Vân Đàm vất vả mở phút chốc sụp đổ.

 

Người dân tạm cứu rơi biển lửa, tuyệt vọng kêu .

 

Khóe môi chị tràn máu, hình chao đảo sắp ngã.

 

Không ! Thế thì tất cả đều chết!

 

nghiến răng, một quyết định liều lĩnh.

 

Dồn hết ý chí còn sót , nén chặt thành một luồng lực:

 

“Phá!”

 

“Rắc!” Ý niệm thành tơ đứt phựt.

 

Liêu Hài đau đớn, gân xanh nổi khắp mặt.

 

lập tức vận động hồn lực.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Dù giờ lao lên bóp c.h.ế.t , thì lửa quỷ vẫn chẳng thể dập tắt.

 

Muốn cứu tất cả, chỉ còn một cách:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-tro-cai-noi-ta-cot-5/chuong-15-het.html.]

 

Thi triển “Bính Hồn Thuật”!

 

Lấy hồn dẫn, cưỡng ép liên kết cùng đối phương, lập thành kế ước song sinh cộng tử.

 

Rồi bạo phát hồn lực, hủy diệt tận gốc thuật pháp của !

 

Chính là !

 

nhen nhúm tử chí, định tay.

 

Bỗng đôi tay một sức mạnh mềm mại nhưng khổng lồ chặn .

 

sững , .

 

Là chị Vân Đàm?

 

37

 

Không từ lúc nào, chị phía .

 

“Tiểu Tục.”

 

Chị lau khóe miệng vương máu, giọng mỏi mệt mà dịu dàng:

 

“Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, mới từng tuổi, quý mạng sống của …”

 

“Chị, chị ? Mau thả em !”

 

hoảng hốt gào lên, lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.

 

Chị nhạt:

 

“Em luôn gọi chị là cũ trong đội quỷ giới dẫn dắt lính mới. Có cũ còn một đặc quyền ? Đối phó đứa non trẻ như em, chị thể tùy lúc đạp phanh đấy.”

 

liều mạng giãy giụa:

 

“Chị! Chị Vân Đàm, thả em !”

 

“Em xin chị, đừng dại dột! Đái Ngọc Thiêm… còn đang đợi chị ngoài !”

 

Hàng mi chị run lên:

 

“Tiểu Thiêm, nó là đứa trẻ dũng cảm, chính trực. Nó sẽ hiểu cho chị. Việc chị điều tra lâu, cứ nghĩ sẽ ôm hận . Không ngờ hôm nay cơ hội kết thúc trọn vẹn. Chị mãn nguyện …”

 

Liêu Hài bật điên loạn:

 

“Nói xong hả?”

 

“Giờ cả ảo cảnh hóa biển lửa, mụ già cũng sắp tàn , nơi thể nhốt nổi nữa!”

 

“Một lão yêu ngàn năm còn chẳng địch nổi , hai phàm nhân các ngươi đòi chống nổi ư?”

 

Chị sang , giọng bình thản như phán quyết, nhưng mang theo sát khí tuyệt đối:

 

“Con quái vật ! Lấy gỗ củi, cháy tàn vẫn còn than ? Hôm nay bà đây sẽ cho ngươi xem, ngọn lửa ngươi đốt sẽ hóa tro tàn thế nào!”

 

Chị giơ tay trái, năm ngón cong thành trảo.

 

Ấn quỷ giới khảm trong xương, dính thịt máu, chị bứt thẳng thừng!

 

“Chị Vân Đàm!!!” - gào đến khản giọng.

 

chị hề do dự.

 

Ấn lệnh quỷ giới hóa thành tâm xoáy khổng lồ, lôi kéo bản nguyên hồn lực của cả chị và Liêu Hài.

 

Chị kích hoạt Bính Hồn Thuật!

 

“Không! Con điên !”

 

Liêu Hài cuống cuồng, nhưng quá muộn.

 

Cả và chị cùng bao phủ bởi quầng sáng vàng kim dày đặc phù văn.

 

Theo động tác quyết ấn cuối cùng, vòng sáng co rút, siết chặt thể hai .

 

Trên đài cao, Liêu Hài giãy giụa, sắc mặt vặn vẹo, “ầm” một tiếng ngã xuống.

 

Hồn phách như ngòi nổ châm lửa, từ trong ngoài, từng tấc tan rã!

 

Lửa quỷ cuồn cuộn, bỗng chốc tan biến, như pháo hoa tàn lịm trong đêm.

 

Không gian lặng như tờ.

 

Đến bụi mịn cũng ngưng bay.

 

Chỉ còn bóng dáng nhỏ bé từ xa lao tới, hồn nhiên mà sống động.

 

Chị gắng mở đôi mắt nặng trĩu, thêm, chỉ một chút thôi…

 

Đó là đứa bé chị thất lạc… Tiểu Thiêm!

 

Cuối cùng nó cũng bất chấp tất cả mà chạy về với chị.

 

38

 

Viện 33 trở bình thường.

 

Bọn trẻ tiếp tục sinh mệnh, lớn lên khỏe mạnh.

 

Bà Trần, mất sự che chở của nguyện lực của phu nhân Thời Sa, cũng thoát khỏi tra tấn ý niệm của Liêu Hài, yên .

 

Chúng an táng tử tế cho vĩ đại hi sinh để bảo hộ vô đứa trẻ suốt nghìn năm .

 

Mong công đức nghìn năm, thể đổi lấy việc kiếp bà đoàn tụ cùng con gái .

 

Kí ức trong ảo cảnh tan biến, dung nhập về thực tại.

 

Đái Ngọc Thiêm như con thú trọng thương, quằn quại trong nỗi đau mất dì.

 

tin, sẽ gượng dậy.

 

Bởi tình yêu sâu đậm của chị Vân Đàm hóa thành áo giáp, mãi mãi che chở cho .

 

Ban cho tất cả dũng khí để đối diện tương lai.

 

Còn , cũng học cách tin rằng qua bao trận chiến.

 

Cái c.h.ế.t là tận cùng.

 

Chia ly là vĩnh biệt…

 

(Hết)

 

Loading...