Quán Trọ Cái Nôi - Tà Cốt 5 - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:42:23
Lượt xem: 114

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

xoa ấn đường, cảm thấy mệt. Nghĩ cũng nên để chị Vân Đàm và Đới Ngọc Thiêm chút gian riêng, bèn :

 

“Chị, em chợp mắt một lát. Dù muỗi đại tiên cũng ở đây, chị cần lo.”

 

Ngủ , mơ một giấc mơ.

 

Trong mơ, thấy một căn nhà tranh, trông quen thuộc.

 

Lại gần hơn, nhớ , chính là căn nhà từng tỏa mùi hương trong ảo cảnh .

 

Lúc trong nhà vẫn thoang thoảng hương vị.

 

đẩy cửa bước , thấy bà Trần.

 

còn dụ dỗ thử món canh, mà chỉ gắt gao dán mắt nồi canh đỏ sẫm đang sôi sục.

 

Đôi môi khô héo mấp máy, phát tiếng, rõ đang lẩm bẩm gì.

 

Đột nhiên, bà vươn bàn tay khô gầy như cành cây, run rẩy múc một bát canh, mặc cho cơn bỏng rát, cứ thế húp sụp soạt.

 

Trong kẽ hở, cuối cùng lời bà thì thào:

 

“Con ơi… trở trong bụng …”

 

“Mẹ sẽ bảo vệ con! Không ai hại con nữa!”

 

Ban đầu hiểu câu ý gì.

 

nghĩ thêm một chút, thở bỗng nghẹn , chậm rãi nồi canh.

 

Trong lớp nước sôi lấp ló thứ trắng bệch … nếu là một cái sọ , thì còn là gì nữa!

 

“Không!!!”

 

giật bật dậy khỏi giường, chị Vân Đàm và Đới Ngọc Thiêm đều giật thót.

 

“Sao thế, Tiểu Tục?”

 

Mồ hôi lạnh đầm đìa, lúc mới rõ xung quanh vẫn an .

 

“Không , chỉ là một cơn ác mộng. Không gì bất thường chứ?” – cố trấn tĩnh hỏi.

 

“Không ! Hay là chúng chủ động tìm nhiệm vụ thử xem?”

 

gật đầu:

 

“Được, để em sân dạo một vòng. Muỗi tinh sẽ ở với hai , nếu chuyện gì ngài sẽ báo ngay cho em.”

 

Chị Vân Đàm đáp: “Vậy em cẩn thận nhé!”

 

33

 

Gió đêm thổi nhè nhẹ, cũng xua bớt dư vị ác mộng còn vương.

 

Trời tối, bước vô định, chợt hai a trò chuyện ở góc hành lang.

 

“Chỉ mong tướng quân bình an, đêm nay đừng xảy chuyện gì…”

 

, tướng quân là , luôn lo cho bách tính. Thế nhưng ngoài càng náo nhiệt, phủ càng lạnh lẽo.”

 

“Than ôi, nếu lão gia, phu nhân cùng hai công tử còn sống, tướng quân từ nhỏ đến lớn chịu cảnh đơn độc .”

 

“Nghe hai ca ca của tướng quân mất sớm, lão gia phu nhân cũng kẻ ác hại chết. Tướng quân từ bé chỗ dựa, cắn răng tự gầy dựng cơ nghiệp và quan vị hôm nay.”

 

lặng lẽ vòng qua, thêm nữa, chỉ khẽ thở dài trong lòng.

 

Nghìn năm qua, nếu những đứa trẻ cướp mất thời gian, lớn lên bình thường, hẳn ai cũng thể một cuộc đời của riêng , dù thăng trầm bình lặng.

 

Đi qua một vòm nguyệt môn, mắt là một góc vắng vẻ hoang tàn.

 

Bước chân bất giác khựng .

 

Căn nhà tranh trong mơ, xuất hiện!

 

ép bản bình tĩnh, khẽ hít hà.

 

May , trong nhà tỏa mùi hương nào.

 

hít sâu, đẩy cửa bước .

 

Khung cảnh bên trong khiến càng thêm bất ngờ.

 

Bà Trần đang trọng thương ngã đất.

 

Nồi canh vốn sôi sục bất tận, nay nguội lạnh.

 

“Bà Trần! Bà ơi! Mau tỉnh !”

 

gọi bắt mạch, mạch đập yếu ớt như sợi tơ.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Mi mắt bà khẽ run mấy cái, chậm rãi hé một khe hẹp.

 

Môi nứt nẻ khó nhọc mấp máy, từ kẽ răng lạc một chữ mơ hồ:

 

“Cứu… cứu…”

 

Rồi bà ngất hẳn.

 

Cứu?

 

Cứu ai?

 

Cứu đứa con gái của bà ?

 

tại trong ảo cảnh tập kích?

 

Khoan !

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-tro-cai-noi-ta-cot-5/chuong-14.html.]

Tập kích?

 

Ai g.i.ế.c bà? 

 

?

 

Chẳng lẽ…

 

34

 

“Ầm!”

 

lao như bay, đạp tung cửa phòng, thở hồng hộc.

 

“Xảy chuyện gì thế?” – Chị Vân Đàm giật hỏi.

 

“Chị, chị thấy cái tên Liêu Hài lạ ?”

 

Chị Vân Đàm nghĩ một lát:

 

lạ, nhưng , chỉ là đặt tên hiếm một chút thôi?”

 

“Không, vấn đề hiếm.”

 

“Em nhớ trong tư liệu lịch sử chị tìm ở ngõ Thời Sa ghi câu : Quỹ rơi trời hóa thành vực, Hỏa vực rơi đất thiêu thành đồng.”

 

Chị Vân Đàm gật gù:

 

, cho nên thủ lĩnh Ngạn Oát hai con trai, một tên là Cung Quỹ, một tên là Uyên Túc.”

 

lặng lẽ chị, .

 

Chị bỗng bừng tỉnh:

 

“Hỏa vực rơi đất thiêu thành đồng… Liêu Hài?”

 

!” – trầm giọng.

 

“Liêu Hài chính là đứa con thứ ba còn trong bụng phu nhân Thời Sa khi bà c.h.ế.t trong biển lửa!”

 

Máu mặt chị Vân Đàm lập tức rút sạch.

 

… một đứa trẻ kịp sinh, thể tồn tại trong ảo cảnh ?”

 

“Em nghĩ, lẽ là do tâm nguyện khi c.h.ế.t của phu nhân Thời Sa.”

 

“Bà nguyện cho đứa trẻ còn c.h.ế.t yểu, dĩ nhiên cũng bao gồm cả bào thai trong bụng .”

 

“Mà là thai nhi, vốn định sẵn thể chào đời. Chắc rằng khi bà biển lửa, đứa trẻ phát sinh một loại tà niệm, khiến những đứa nguyên lực Thời Sa bảo hộ đều giống nó, mãi mãi ngừng lớn lên.”

 

Chị Vân Đàm ngộ :

 

, phu nhân Thời Sa là hậu duệ tộc Thời Sa, giỏi ‘lưu vu chi thuật’. Vạn vật đều thể thành ‘tơ nguyện lực’, kết thành ‘võng tâm niệm’ theo ý chí dùng.”

 

đúng! Dù Liêu Hài năng lực , thể biến ‘tơ chúc phúc’ của thành ‘tơ nguyền rủa’, thì cũng chỉ giải thích bọn trẻ ngừng lớn. còn ảo cảnh thì ?”

 

“Là Bà Trần!” – quả quyết.

 

“Chị từng , Ngạn Oát bắt một đôi con từ bộ tộc thờ phụng Thần Thời Gian.”

 

“Tư liệu chẳng ghi thêm gì, chỉ dân tộc đó tự xưng là ‘ vá thời gian’. Cái gọi là Thần Thời Gian, hẳn chỉ là tín ngưỡng, mà là một loại năng lực.”

 

“Nếu em đoán đúng, thì bà Trần chính là dùng năng lực ‘ vá thời gian’ để lưu giữ bản thể thời gian đánh cắp của những đứa trẻ.”

 

“Như một cái tủ đông khổng lồ, bảo tồn phong tỏa. Mà Liêu Hài, vốn cũng định trệ, tất nhiên cũng nhốt đó.”

 

Chị Vân Đàm lập tức hiểu :

 

“Ý em là bà Trần giữ sinh mệnh của bọn trẻ, mong ngày chúng hồi sinh, kiềm chế Liêu Hài cho tiếp tục tác oai?”

 

nếu , tại cũng ở trong ảo cảnh? Sao tự giam ?”

 

khép mắt:

 

“Có lẽ… chỉ một nguyên nhân.”

 

“Năm xưa con gái bà nấu thành canh, biến cố , phần canh còn thừa . Để ai đem chia ăn vứt bỏ, bà…”

 

Giọng run rẩy: “Bà tự uống hết!”

 

Thân thể chị Vân Đàm chao đảo, vịn bàn mới vững.

 

tiếp:

 

“Trong cơ thể mang m.á.u thịt con gái, bà Trần cũng giống bọn trẻ, ngừng lớn lên, nên mới sống qua ngàn năm đến nay.”

 

“Phần sinh mệnh tạm dừng , cũng phong ấn trong ảo cảnh cùng với đám trẻ.”

 

“Bọn trẻ do Liêu Hài khống chế, còn ảo cảnh do bà Trần chi phối.”

 

“Bao năm qua, chắc hẳn họ vẫn âm thầm giằng co, kìm hãm lẫn .”

 

“Cái mà chị gọi là lời nguyền ngõ Thời Sa tràn , e rằng chính là sức mạnh của bà Trần ngày càng yếu Liêu Hài.”

 

Mối dây nhân quả dần sáng tỏ.

 

nhớ đến hình ảnh bà Trần gục ngã , thấy linh cảm chẳng lành.

 

“Liêu Hài ảo cảnh trói buộc, vốn chỉ tự bày trò chơi, thể thực sự gây hại bọn trẻ.

chúng là kẻ ngoại lai, liệu lợi dụng chúng để rối loạn sự phán đoán của bà Trần?”

 

Lần thương, kẻ bỏ mạng – đây giả!

 

Hắn đang mượn sức chúng , thật sự tấn công bản thể trong ảo cảnh!”

 

Nói đến đây, đồng tử co rút, đ.ấ.m mạnh xuống bàn:

 

“Không ! Liêu Hài định g.i.ế.c sạch bách tính trong thành!”

 

Loading...