Quán Trọ Cái Nôi - Tà Cốt 5 - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:37:05
Lượt xem: 117
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi liền , chợt nhận , chỉ còn lão gia, phu nhân và tân nương kiểm tra.
Phu nhân sửng sốt:
“Ý ngươi là gì? Chẳng lẽ g.i.ế.c con ?”
đáp:
“Đương nhiên . Ta thấy bà khó khăn, dìu, đủ điều kiện gây án.”
“Còn tân nương mặc hỷ phục, một đỏ rực, qua là rõ, cũng cần tra.”
Lão gia siết chặt nắm tay, nổi giận:
“Ý là tra đúng ? Được, tra! Quản gia, tra !”
Quản gia run rẩy yên, chẳng dám bước.
lạnh:
“Thật cũng khỏi cần. Cho dù tra cũng vô ích.”
“Chính ông sai công tử tiểu trù phòng, cũng là ông bảo Thúy Nhi lấy canh.”
“Áo công tử rượu vấy, e rằng cũng là ông ‘lỡ tay’ đổ.”
“Lúc đón khách ngoài cửa, ông mặc áo khác, bộ . Mọi thử nhớ , ông đồ lúc nào?”
Viên ngoại giật , phu nhân cũng thắc mắc:
“ , sáng nay ông mặc bộ !”
Lão gia vội gắt:
“Chuyện áo trong nhà cũng báo cáo cho ngươi chắc? Rõ là ngươi kiếm cớ chạy trốn! Người , bắt !”
quát lớn:
“Vội vàng bắt , chẳng sợ thấy cánh tay ông cũng bỏng ?”
“Tay công tử bỏng phồng như thế, cánh tay ông nhất định cũng , đừng hòng giấu!”
Lão gia tức tối xắn tay áo:
“Ta bỏng khi nào? Đến đây, kỹ !”
lập tức nắm lấy tay ông , bấm mạnh chỗ khuỷu trong.
Ông đau rú lên, nắm tay buông lỏng, để lộ bốn vết cào rớm máu.
hô lớn:
“Đây mới là chứng cứ! Lúc nãy chỉ công tử hất , chứ còn cào trúng hung thủ. Các vị xem, ngón tay công tử vẫn giữ nguyên thế bấu chặt, cách giữa các vết khớp với thương tích tay viên ngoại.”
Phu nhân òa: “Lão gia, ông…”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Viên ngoại vội biện minh:
“Đừng xằng bậy! Ta thể g.i.ế.c con ruột của ?”
“Hơn nữa, hung thủ giả giọng con lừa tên tiểu đồng , chứng tỏ hung thủ ẩn trong phòng.”
“Mà lúc phát hiện thi thể, rõ ràng đang ở tiền viện mời rượu, chính mắt ngươi thấy cơ mà!”
gật đầu:
“, thấy ông ở tiền viện. điều đó chứng minh ông từ cửa chính của gian phòng .”
“Nói cách khác, trong phòng mật thất thông ngoài. Nếu đoán lầm, bộ y phục dính hẳn ông giấu trong đó.”
thử gõ tường, tìm xung quanh, vẫn thấy.
Lão gia gằn:
“Láo xược, đặt điều hại …”
Chưa dứt lời, lớn:
“Lối mật thất ngay giường!”
Chị Vân Đàm lập tức lao tới:
“Để tìm!”
Chẳng mất nửa khắc, mật thất quả nhiên lộ !
31
Mọi chuyện sáng tỏ.
lúc đó, thống lĩnh Liêu Hài dẫn quân tuần bộ tới, trói chặt viên ngoại đem .
Đừng nhóc tướng quân trong ảo cảnh còn nhỏ, nhưng phong thái oai nghiêm chẳng khác lớn.
Cậu mặc bộ giáp nhỏ may riêng, trông hiên ngang, khí thế lẫm liệt.
Lúc chia tay, Liêu Hài còn cung kính ôm quyền với :
“Nhờ nghĩa sĩ tay, mới cứu vô tội khỏi hàm oan.”
cũng lễ:
“Thống lĩnh Liêu khách khí .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-tro-cai-noi-ta-cot-5/chuong-13.html.]
Liêu Hài rành rọt:
“Công tử chớ khiêm nhường, nếu nhờ ngài, hôm nay e rằng cả phủ bao nhiêu sẽ c.h.ế.t oan.”
“Nếu các vị chê, xin mời theo về phủ nghỉ ngơi, coi như để tròn tình nghĩa của chủ nhà.”
thầm hiểu, nhiệm vụ mới đến!
Bèn thuận lời:
“Vậy xin phiền thống lĩnh.”
Chị Vân Đàm gần , càng thêm rụt rè, dám hỏi han, chỉ lặng lẽ Đới Ngọc Thiêm.
Cậu thiếu niên cúi đầu, chẳng tiếng nào, nào lưng là thiết bậc nhất của .
Đi một quãng, bất ngờ lên tiếng:
“Phương công tử, thật nhớ ngài. Trước việc ở khách điếm, ngài từng cho áo mặc chống lạnh. Chỉ là đó… hiểu áo biến mất.”
“Thật , nhất định may cái mới trả ngài. kiểu dáng giống , công tử thể chỉ chỗ để ?”
chị Vân Đàm, thì ký ức xoá, mà sợ liên lụy nên giả vờ nhớ.
Chiếc áo lẽ cũng biến mất theo ảo cảnh.
khoát tay:
“Chỉ là áo cũ, Đới tiểu cần để tâm.”
Cậu giật :
“Công tử họ Đới?”
khẽ:
“Ta đoán thôi.”
Cậu ngập ngừng:
“Vậy… vì viên ngoại g.i.ế.c con ruột? Đó là đứa con duy nhất của ông mà?”
Thật lạ, “cái lu” ít mà hỏi liền một tràng.
đáp bâng quơ:
“Có lẽ ông thấy con trai ?”
Cậu ngây : “Hả?”
ngoài mặt, nhưng trong lòng vẫn bất an, động cơ thật sự ắt do kẻ điều khiển, chọn kẻ ít ai ngờ để gây khó cho chúng .
Phủ của thống lĩnh Liêu Hài ở phía bắc thành, xa phố phường náo nhiệt.
Bước là một sân luyện võ rộng, bên cạnh là giá binh khí, góc sân vứt vài hòn tạ đá và bia b.ắ.n tên.
Qua sân mới đến các dãy nhà ở, tường gạch ngói xám, ít trang trí.
Quản gia dẫn đường là một “ông già mặt trẻ con” dáng gù lưng, nhưng mặt mũm mĩm như em bé.
Ông an bài chúng ở dãy viện sát bên .
Chưa bao lâu, thống lĩnh Liêu Hài đích đến, thần sắc nghiêm trọng:
“Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, đêm nay dân khắp thành đều phố ngắm đèn hoa.
tuần bộ nhận tin, ở huyện bên yêu quái xuất hiện.”
kinh hãi: “Yêu quái gì?”
Liêu Hài cau mày:
“Giống như hoả yêu.”
“Nghe loài cực kỳ đáng sợ, đến là vật đều hút khô m.á.u thịt, biến thành xương khô.”
“Phương , thật mời ngài về phủ cũng vì chuyện . Để tránh dân chúng hoảng loạn, tạm thời chúng phong toả tin tức.”
“Dù thấy dấu hiệu yêu quái thành, nhưng vẫn lo, nên lệnh bộ tuần bộ đề phòng.”
“Trong phủ cũng tăng thêm lính canh, nơi tạm an . Các vị nếu việc gì, tối nay chớ ngoài.”
nghiêm nghị gật đầu:
“Thống lĩnh lo chu , chúng hiểu, ngài cũng hãy bảo trọng!”
32
Sau khi Liêu Hài rời , bắt đầu thấy khó hiểu, chẳng mắt rốt cuộc là luật lệ gì.
cùng chị Vân Đàm bàn bạc cả nửa ngày, mà vẫn chẳng tìm manh mối.
cho muỗi tinh đến viện 33 xem xét, thứ cũng bình thường.
Để chắc ăn, chị Vân Đàm đề nghị ba chúng cứ ở cùng , khi nào nhiệm vụ xuất hiện thì cũng tiện ứng phó.
“Là nhiệm vụ gì ?” – Đới Ngọc Thiêm ngơ ngác hỏi.
Chị Vân Đàm mỉm : “Có thể sẽ đại ma đầu ẩn nấp trong bóng tối, bất ngờ nhảy , đến lúc đó sẽ diệt .”
Kiểu trò chuyện của hai bọn họ…
Ừm… kỳ lạ hiếm thấy!