Quán Trọ Cái Nôi - Tà Cốt 5 - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:35:21
Lượt xem: 111

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy rõ nguyên lý, nhưng đoán ảo cảnh mở cho , phần nhiều vì chiếc “tiểu cốt” .

 

Mọi chuẩn xong xuôi, cùng chị Vân Đàm tiến căn nhà của bà Trần.

 

Trông thấy bà lão dày vò ngàn năm trong nỗi khổ vô tận, lòng nặng trĩu.

 

Suy đoán của chúng quả sai, ảo cảnh một nữa mở cho .

 

khi bước , mắt quán trọ, mà là một nhà hát.

 

Tất cả xem, vẫn đều là trẻ sơ sinh.

 

và chị Vân Đàm bàn sẵn, tất cả cửa ải đều cùng hành động.

 

Vậy nên, chọn một chỗ , xem kịch chờ chị.

 

Nhìn quanh, phát hiện một hiện tượng lạ.

 

Khán đài chia thành tầng một đại sảnh và tầng hai nhã tọa.

 

Tầng một chật kín những khán giả nhỏ bé, còn tầng hai cả một dãy, chỉ một vị khách quý cùng đám tùy tùng, khí thế nhỏ.

 

gọi một tiểu nhị bưng khay hỏi:

 

“Xin hỏi, vị công tử lầu là ai ?”

 

Tiểu nhị giọng non nớt nhưng tràn đầy hóng hớt:

 

“Khách quan, ngài thế mà công tử Lưu ? Đó chính là Lưu Thượng Khang, con độc nhất của Lưu viên ngoại ở thành Tây. Lưu viên ngoại là thương nhân giàu nhất vùng .”

 

“À, ba ngày nữa công tử Lưu thành , khách quan nếu rảnh thì mừng . Nghe hễ ai chúc mừng công tử Lưu đều hồng bao cả!”

 

Thế là rõ, NPC nhí cũng kiểu “ việc cầm chừng” thôi.

 

Chưa đợi hỏi, lách tách tuôn hết cả nhiệm vụ .

 

26

 

Chẳng bao lâu, thấy chị Vân Đàm cũng bước từ cánh cửa .

 

vẫy tay gọi chị đến, hỏi:

 

“Cảm giác thế nào?”

 

Chị Vân Đàm bĩu môi:

 

“Xây dựng tâm lý vẫn đủ.”

 

Chị đảo mắt quanh, khi thấy vài đứa bé khán giả ở phía xa, ánh mắt bỗng trở nên khác lạ.

 

nhắc: “Chị cất giữ bao nhiêu ‘kho vật lớn’ như thế, thấy một hai đứa quen mặt cũng gì lạ.”

 

Chị cau mày, khẽ gật đầu.

 

Một lúc , vẫn chẳng ai đến bắt chúng gọi đồ ăn chọn vở diễn.

 

Chị Vân Đàm khó hiểu:

 

“Nhiệm vụ ở ải thứ nhất là gì đây?”

 

nghĩ ngợi:

 

“Chẳng lẽ là kêu chúng dự đám cưới của Lưu Thượng Kháng luôn?”

 

Chị Vân Đàm rõ:

 

“Ai thượng… gì cơ?”

 

“Tên Lưu…” - hất cằm, hiệu cho chị lên.

 

Chị ngẩng đầu, thấy ngay vị công tử bé bỏng đang chễm chệ ở vị trí C.

 

“Chuẩn , chắc chắn là NPC quan trọng.”

 

xem kịch gật gù.

 

Rời khỏi rạp hát, mắt là con đường lát đá xanh rộng rãi.

 

quanh, thấy phố xá cực kỳ náo nhiệt, qua kẻ , cửa tiệm san sát.

 

nhắc nhở:

 

“Xem cơ chế nhiệm vụ đổi, cẩn thận lúc.”

 

Chúng quan sát, mỗi đứa bé đều nhập vai, kỳ lạ sống động.

 

Rẽ một góc phố, phía một căn nhà treo đèn đỏ kết hoa, xe ngựa nườm nượp, rõ ràng là đang đám cưới.

 

Đến gần , biển treo nổi bật hai chữ: “Lưu Phủ”.

 

“Lưu Phủ?”

 

kéo một đứa nhỏ ngang qua hỏi:

 

“Xin hỏi, đây là nhà của Lưu Thượng Khang ?”

 

!”

 

chẳng ba ngày công tử nhà các mới cưới ?”

 

Thằng bé :

 

“Công tử nhầm chứ? Xưa nay vốn là hôm nay mà! Chúng đếm từng ngày đợi mãi đó!”

 

thấy khó hiểu, thử lùi vài bước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-tro-cai-noi-ta-cot-5/chuong-11.html.]

Quả nhiên, bức tường kết giới vô hình hiện .

 

“Đi thôi, dự hôn lễ!” – với chị Vân Đàm.

 

“Cái ảo cảnh cũng thông minh ghê, còn cả chế độ tua nhanh nữa.”

 

27

 

Trước cổng Lưu Phủ, một bé bụng tròn căng bục cao đặc chế, nghênh đón khách khứa.

 

“Ai da da! Trương chưởng quỹ! Khách quý khách quý! Mời mời !

 

“Lý ! Ngài cũng tới! Mau mời mau mời!”

 

Khách đến đều khom hành lễ, gọi bé là: “Lưu lão gia”.

 

nhịn sang chị Vân Đàm:

 

“Cha chú rể kìa!”

 

Sắc mặt chị khó tả nổi.

 

Sau đó, phủi áo, hắng giọng, bước lên một bước, chắp tay cúi chào Lưu viên ngoại nhỏ bé bục:

 

“Lưu lão gia, chúc mừng chúc mừng! Lệnh lang hôm nay đại hôn, thật là hỷ sự của cả phủ. Tại hạ kính chúc Lưu gia nhờ mối lương duyên mà tài nguyên càng thêm hưng thịnh, phúc trạch lâu bền, con cháu đời đời phát đạt!”

 

Lưu viên ngoại toe toét, giọng trẻ con non nớt:

 

“Vị tiểu công tử tuổi còn nhỏ mà năng .

 

“Người , ban thưởng!”

 

: “…”

 

Chị Vân Đàm thì “phì” một tiếng bật .

 

Vào phủ, chỉ thấy sân viện sâu hun hút, hành lang quanh co, nơi nơi treo vải đỏ.

 

Sân bày trăm bàn tiệc, hương vị sơn hào hải vị lan tỏa.

 

Chỗ của khách quý thì đặt trong nội đường, đó mới là nơi cử hành lễ chính.

 

Phải Lưu viên ngoại cũng hào phóng thật, chẳng những cho cả dân thành đến ăn uống miễn phí, mà còn tự bưng ly rượu nhỏ khắp bàn chúc mừng, hề dáng vẻ của phú thương ngạo mạn.

 

Ba tuần rượu qua , ông định nội đường, thì từ viện bên bỗng vang lên một tiếng hét the thé lạc điệu:

 

“Có g.i.ế.c ! Có g.i.ế.c ! Công tử… công tử g.i.ế.c !”

 

Cả sân phủ lập tức náo loạn.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Mọi như ruồi mất đầu chạy tán loạn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

 

Lưu viên ngoại gào rít thảm thiết:

 

“Đóng cửa ! Không cho một ai ngoài!”

 

“Rầm!”

 

Cánh cổng sơn đỏ nặng nề đóng chặt.

 

Đám hộ viện cầm gậy gộc chặn cửa, trông dữ tợn vô cùng.

 

Lưu viên ngoại trong cơn giận ngút trời hét lớn:

 

“Hôm nay nếu tìm hung thủ, sẽ cho các ngươi chôn cùng con !”

 

nhướng mày chị Vân Đàm:

 

“Nhiệm vụ tới đó!”

 

Trên mặt chị hiện rõ chữ what?

 

“Phá án á? Hai đứa ai phá án ?”

 

“Không .”

 

chỉ tay cánh tay chị.

 

Chị cúi xuống , thấy một con muỗi bám lên đó, liền theo phản xạ định đập.

 

Tất nhiên đập hụt.

 

Chị chợt hiểu : “Muỗi Đại Tiên?”

 

mỉm gật đầu.

 

“Đi thôi!”

 

“Nếu thất bại thì cùng lắm là chạy!”

 

“Có Đại Tiên lo, sợ gì chứ!”

 

28 

 

Lưu viên ngoại lảo đảo lao về phía viện bên.

 

và chị Vân Đàm cũng vội theo, chẳng ai còn rảnh ngăn cản.

 

Hiện trường là một gian phòng ngủ trong Lưu Phủ.

 

Lưu Thượng Khang ngửa đất, n.g.ự.c cắm một con d.a.o sáng loáng.

 

Đôi mắt mở trừng trừng, mặt vẫn giữ vẻ kinh hoảng lúc sát hại.

 

Bên cạnh, vài tên gia đinh khỏe mạnh đang thô bạo ghì chặt một bé trai gầy gò, ép đầu dí xuống đất.

 

Loading...