Quán Trọ Cái Nôi - Tà Cốt 5 - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:34:45
Lượt xem: 122
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi tuyết ngừng, lũ trẻ lớn lên nữa, mãi mãi dừng ở trạng thái “đóng khung” kỳ lạ.
Cha chúng cũng như quên mất thế giới thật vốn .
Họ chìm đắm trong “khoảnh khắc vĩnh viễn” , tự cho rằng đó là hạnh phúc.
23
Thật sự là một câu chuyện khiến thở dài cảm khái.
Mà việc chị Vân Đàm thể ghép nối câu chuyện đầy đủ đến , đủ thấy những năm qua chị bỏ bao nhiêu tâm huyết.
“Em hỏi , còn bà Trần thì ? Chuyện của bà là thế nào?”
Chị Vân Đàm lắc đầu:
“Chị cũng rõ. Chỉ nhờ âm sai giúp đỡ, chị mới bà sống , lâu.”
“Bao năm qua, chị luôn âm thầm điều tra, cũng thường xuyên 33. Dựa những lời vụn vặt bà Trần buột miệng cùng vài manh mối rời rạc, chị mới bất ngờ nhận bà chính là của đứa bé hiến tế năm đó.”
“ xảy chuyện gì, trong cổ tịch ghi . Chị rõ bà cách nào sống đến hôm nay.”
Sắc mặt chị Vân Đàm bỗng trở nên phức tạp:
“Tiểu Tục, vốn chị nghĩ chuyện là vô tận, bao giờ chấm dứt. lời em hôm nay khiến chị thấy hy vọng.”
“Chị từng sự tồn tại của ảo cảnh. Nếu thật đúng như em , thì những đứa trẻ , lẽ còn thể sống . Cho nên vài việc, chị buộc cho em .”
Những lời tiếp theo của chị Vân Đàm khiến nhận , bí mật của ngõ Thời Sa chỉ dừng ở những gì trông thấy.
Và chị cũng lặng lẽ trả giá quá nhiều cho nơi .
24
Khi trở thành quỷ giới, chị Vân Đàm rối tung cả lên, tự lo cho còn khó.
Sau mới dần thích ứng, chị nghĩ đến lũ trẻ ở 33, nên bắt đầu âm thầm điều tra.
Không chỉ khôi phục đại khái mạch truyện của tộc Ngột Mạc, chị còn phát hiện một chuyện đáng sợ hơn.
Một ngày, chị thấy con phố cổ gần ngõ Thời Sa – tên là “Phúc Thọ Lý”, một đứa trẻ ánh mắt trống rỗng.
Dáng vẻ y hệt lũ trẻ ở sân 33.
Chị lập tức nhận , sức mạnh nguyền rủa ở 33 lẽ đang lặng lẽ lan rộng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thế là suốt hai năm qua, chị cưỡng ép dựng lên một bức tường vô hình cổng sân 33, ngăn chặn sự giao lưu năng lượng trong ngoài.
Và mỗi tháng đều đó củng cố một .
“Chị điên ?”
hít mạnh một lạnh.
“Người quỷ giới đều là xác phàm tục, tu đạo pháp, chị chẳng khác nào đang đốt dần dương thọ của !”
Thì là thế!
Thì tầng từ trường lạ mà Đái Ngọc Thiêm từng cảm nhận, do mà !
Chị Vân Đàm mỉm yếu ớt:
“Cũng chẳng gì to tát.”
“Làm quỷ giới, em cũng mà, mệnh chúng vốn chẳng còn do định đoạt.”
“Nếu khi chết, chị còn thể che chở thêm cho vài đứa trẻ, cũng coi như một cái c.h.ế.t .”
nắm lấy cổ tay chị thăm dò, nước mắt chực rơi.
“Chị…”
Chị khẽ vỗ cánh tay :
“Đừng buồn, Tiểu Tục. Em cũng thấy đấy, dương khí trong chị gần như cạn sạch, gì cũng bất lực. Cho nên, chị nhờ em ba việc.”
Đến nước , chẳng thể vãn hồi, chỉ thể cắn răng kìm lệ:
“Chị cứ , bất cứ việc gì, em nhất định .”
Chị vẫn , nhưng nụ khiến lòng nhói đau:
“Việc thứ nhất, nhiều năm nay, chị luôn âm thầm ngăn cho ai thuê nhà ở ngõ Thời Sa.”
“Bởi , trong sân 33 ngày càng ít.
Có những ông bà mất , để một đứa bé đó, chị bèn lấy cớ giúp đưa nó đến viện phúc lợi, thật đều lén giấu chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-tro-cai-noi-ta-cot-5/chuong-10.html.]
Chị khổ:
“Giờ chị hẳn một ‘kho báu’ lớn.”
“Chúng cần ăn uống, cần đại tiểu tiện, cứ như những vật thể mà đặt đó thôi.”
“Chị nghĩ còn trông ngày nào thì giữ , đưa cho bộ phận đặc biệt, để tránh chúng đem nghiên cứu như chuột thí nghiệm.”
Chị :
“Sau khi chị , kho báu giao cho em. Nếu một ngày em cũng sống hơn chúng, thì lúc đó hãy giao .”
Rồi chị bổ sung:
“Đừng trách chị ích kỷ… dù Thiêm mà thấy trẻ con thì …”
Trong lòng ngoài chấn động, chỉ còn vô hạn kính phục:
“Hóa cái ‘kho’ chị giấu, chính là căn hộ cho em !”
“Chuyện dễ thôi, còn dễ hơn nuôi mèo chó , em chỉ cần chắc chắn lũ chuột gặm chân chúng là !”
“Còn việc thứ hai?”
Ánh mắt chị trở nên kiên định:
“Việc thứ hai, là khi em ảo cảnh nữa, mang chị theo.”
“Em …”
định , chị ngắt lời:
“Đừng hòng lừa chị. Tuy quen lâu, nhưng chị hiểu rõ tính em.”
“Chuyện em tuyệt đối sẽ bỏ, nhất định đào đến tận cùng.”
“Chị vì ảo cảnh mở cho em.
Sơn Dương còn , thì chị cũng !”
do dự:
“ thể chị… Ảo cảnh biến ảo khôn lường, em thể để chị mạo hiểm.”
“Chính vì cơ thể chị sắp chịu nổi nữa, nên càng .”
“Tiểu Tục, em bao năm nay chị những gì , còn để chị ôm hận ?”
“Dù chắc đó sẽ giải quyết gì, nhưng chỉ cần gặp Thiêm, chị cũng mãn nguyện.”
chỉ còn gật đầu:
“Được thôi. thì chắc…”
Chị vui mừng như đứa trẻ hứa cho kẹo, lòng nghẹn ngào.
Nhắm mắt ngăn nước mắt trào , hỏi:
“Còn việc thứ ba?”
“Việc thứ ba, cũng là việc cuối cùng.”
Ánh mắt chị dịu dàng:
“Nếu thể, Tiểu Tục, chị mong em hãy luôn bạn với Thiêm.”
“Tính cách và căn bệnh của nó. Em cũng , nó khó mà bạn bè. Sau khi chị , chị sợ nó quá cô đơn.”
Tâm trạng ngổn ngang:
“Chị đừng chuyện rời xa. Chị yên tâm ! Chúng em sẽ là em cả đời!”
25
dành mấy ngày kỹ các tài liệu cổ ở ngõ Thời Sa.
Đã nắm phần cơ bản về tộc Ngột Mạc, thủ lĩnh Ngạn Oát, thần tộc Thời Sa cùng phu nhân Thời Sa.
Khi sắp xếp tư liệu, chị Vân Đàm bỏ qua chi tiết nào, thậm chí hai đứa con c.h.ế.t yểu của Ngạn Oát – Khung Quỹ và Uyên Túc – cũng ghi .
Trước khi hành động, chúng lên sẵn một loạt chiến thuật.
Chị Vân Đàm cùng ảo cảnh.
Sơn Dương ở trong sân chờ lệnh.
Yêu tinh muỗi đảm nhận liên lạc trong–ngoài.