Quán Trọ Cái Nôi - Tà Cốt 5 - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:26:56
Lượt xem: 157
và bạn vô tình bước nhầm một cái sân kỳ lạ.
Trong sân nhiều đứa trẻ sơ sinh, dường chúng như vĩnh viễn lớn lên.
Điều hoang đường hơn là, bạn tới liền giật lấy một đứa bé.
Làm sững sờ đến ngây .
1
Khi thấy Đái Ngọc Thiêm bế đứa bé lên bỏ , ngẩn .
Mất mấy giây mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo.
Chuyện là thế .
Trường tổ chức một hoạt động mang tên “Khảo sát tình trạng sinh tồn của cư dân đô thị”.
Chị Vân Đàm đến hoạt động thì dặn nhất định cùng nhóm với Đái Ngọc Thiêm.
hỏi lý do, chị cứ ấp a ấp úng, chỉ là cầu xin .
Đái Ngọc Thiêm là bạn cùng phòng ký túc xá của hồi đại học.
Còn chị Vân Đàm là dẫn dắt con đường quỷ giới, cũng chính là dì ruột của Đái Ngọc Thiêm.
Đã dùng đến chữ “cầu”, tất nhiên chẳng nỡ từ chối.
Địa điểm khảo sát là một con phố cổ tên là Phúc Thọ Lý.
Trong phố chẳng bao nhiêu , chỉ một con ch.ó vàng lười biếng vắt chân tường, lim dim giả ngủ.
Từ xa vang tiếng rao của một gã hàng rong gánh quang gánh:
“Mài kéo đây! Rèn d.a.o đây!”
Con chó khẽ vẫy đuôi tiếp tục ngủ.
Tuy nhiên, kinh động nhà ai, mà tiếng một đứa bé òa lên.
đang tính tìm một hộ dân để khảo sát thì thấy Đái Ngọc Thiêm bỗng phắt , sải bước bỏ .
“Tự dưng đấy?” - ngạc nhiên hỏi.
Cậu càng lúc càng bước nhanh.
“Không khảo sát ở đây nữa, đổi sang con phố khác.”
Thấy sắc mặt vẻ kỳ lạ, cũng hỏi thêm, chỉ im lặng theo.
Ra khỏi Phúc Thọ Lý, mấy bước, chúng thấy một ngõ nhỏ rẽ , tên là ngõ Thời Sa.
Ngõ hẹp và sâu hun hút.
Nhìn dọc theo, hai bên là tường, chỉ tận cuối ngõ mới lác đác vài tòa nhà thấp tầng.
“Hay là… khảo sát ở đây .”
Đái Ngọc Thiêm con ngõ vắng tanh, trầm giọng .
chỉ câm nín.
Mặc dù chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Từ nãy đến giờ, trạng thái của cứ liên tục kỳ lạ.
lo gặp thứ gì sạch sẽ trong những con hẻm cũ kỹ .
Quỷ giới lệnh trong tay hề phát cảnh báo.
Đôi mắt âm dương của cũng chẳng thấy gì khác thường.
Thế nên đành âm thầm cảnh giác, quan sát kỹ.
2
Trong ngõ Thời Sa, khí tĩnh lặng đến lạ.
Chúng hơn nửa đoạn, Quỷ giới lệnh vẫn yên trong lòng bàn tay , chút động tĩnh.
Đi thêm vài bước, phía hiện một cánh cổng sắt đen.
Tuy khung cửa hoen gỉ loang lổ, nhưng bảng nhà lau chùi sáng loáng:
“Ngõ Thời Sa, 33.”
“Tới nhà thử nhé?” - hỏi ý kiến.
Đái Ngọc Thiêm do dự chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu.
Bên trong im ắng, chẳng thấy một chút động tĩnh nào.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
giơ tay gõ cửa, ai đáp, gõ tiếp, vẫn im lìm.
khẽ đẩy, bất ngờ phát hiện cửa chỉ khép hờ.
“Két” một tiếng, cánh cửa mở .
Ngay đó, cảnh tượng mắt khiến chúng ngỡ ngàng.
Đó là một khu nhà kiểu thiên tĩnh: ba dãy nhà ba tầng thấp bao quanh, tạo thành hình chữ “凹”.
Trong sân lúc … đông lắm!
Có chị gái đang phơi quần áo, trai rửa xe đạp, bà cụ dỗ cháu ngủ, mấy ông bà già uống trò chuyện…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-tro-cai-noi-ta-cot-5/chuong-1.html.]
Hai bên đều cầu thang dẫn lên tầng hai, tầng ba.
Mỗi tầng là một hành lang dài, nối liền sáu bảy căn hộ.
Trên đó cũng đầy , ai nấy ung dung việc của .
Tiếng rộn ràng, cảnh sinh hoạt ấm áp, náo nhiệt chẳng khác nào một khu tập thể cũ.
Cửa mở , âm thanh và hình ảnh như ùa thẳng tai.
ngơ ngác đầu cánh cổng sắt .
Trong lòng thầm nghĩ: Cánh cửa cách âm đến ?
Người đầu tiên chú ý đến chúng là trai đang rửa xe đạp.
Anh lập tức khóa vòi nước, tới gần.
“Xin hỏi, hai em tìm ai ?”
vội bước lên .
“Chào ! Chúng em là sinh viên trường Đại học Khang, tới đây khảo sát xã hội. Đây là thẻ sinh viên của em.”
Anh qua một lượt rạng rỡ.
“Phương Thiên Tự! Sinh viên đại học ! Hoan nghênh, hoan nghênh!”
Anh nhiệt tình mời chúng , còn mang tới hai cái ghế nhựa nhỏ.
đúng lúc , Đái Ngọc Thiêm từ lúc cổng tới giờ một câu, xuống, mà thẳng đến bên một chiếc xe nôi.
Khoảnh khắc kế tiếp, xảy một chuyện khiến c.h.ế.t lặng.
Chỉ thấy tự nhiên bế đứa bé trong nôi lên, định bỏ .
Động tác quá mượt mà, đến mức chẳng ai kịp nhận đang gì.
Người phản ứng đầu tiên chính là .
Chết tiệt! Cậu định bắt cóc trẻ con ?
lập tức lao đến giữ chặt lấy .
“Đái Ngư, đây là con nhà , tùy tiện bế chứ!”
Nói , nhanh tay bế đứa bé trả xe.
Đến lúc , một bà cụ mới sực tỉnh, hét lên:
“Cháu ! Cậu gì thế!”
vội vàng trao đứa bé cho bà , ngừng xin .
“Thật xin , bà ạ, bạn cháu nó…”
Cả sân lập tức náo loạn.
Đái Ngọc Thiêm lúc mới như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, trong mắt là vẻ mơ hồ.
Cậu lúng túng cúi chào:
“Xin …Đã mạo phạm !”
Nói xong, liền chạy thẳng ngoài.
3
tìm thấy Đái Ngọc Thiêm bên bờ một con sông nhỏ cách đó xa.
Cậu co ro gốc cây lớn, hai tay ôm chặt lấy đầu gối.
quan sát kỹ xung quanh, quả thật chẳng gì bất thường.
Không hề dấu hiệu thứ gì nhập .
Nhớ phản ứng của suốt dọc đường, cộng thêm việc chị Vân Đàm nhất định bắt ghép cặp cùng , trong lòng dần chút suy đoán.
“Cậu… chứ?” - khẽ hỏi.
Đái Ngọc Thiêm ngẩng đầu, trong mắt đầy tia máu:
“Xin … họ … chửi ?”
“ thì , chỉ dọa thôi.”
“ mà rốt cuộc lúc nãy thế?”
Giọng khàn khàn, đứt đoạn:
“ bệnh.”
“Bệnh gì?”
“Bệnh… trộm trẻ con.”
“Hả…?”
Cậu thở dài nặng nề:
“Dì từng kể với , tại chuyển trường ?”
lắc đầu.
Điều kiện để chuyển trường đại học cực kỳ nghiêm ngặt, cần cả bên trường cũ, trường mới và cơ quan quản lý cùng phê duyệt.