Quân Hôn Thập Niên 80: Trở Thành Vợ Đẹp Nóng Bỏng Nổi Bật Ở Đại Viện - Chương 221: Em và Tần Thành?

Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:06:43
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Em và Tần Thành?” Dung My nhẫn nại giữ tính tò mò, thăm dò hỏi.

Tiếc rằng Khương Hương Đồng rõ ràng thể hiểu ánh mắt và giọng điệu đầy ám chỉ của cô, liền ngược hỏi hiểu, “Hử? và Tần Thành chuyện gì ?”

Dung My đổi cách hỏi khác, “Dạo gần đây em gặp Tần Thành ?”

Khương Hương Đồng nghĩ ngợi nhiều, thành thật kể với Dung My, “Có gặp chứ, hôm năm mới đến nhà ba, còn tiện tay rủ chơi pháo hoa, đốt pháo nữa.”

Nhà cô và nhà ba của Tần Thành sống trong cùng một khu tập thể, vì , bữa tối Tần Thành dẫn cô đốt pháo, Khương Hương Đồng cũng nghĩ nhiều. Xét cho cùng, em trai cô là Khương Bác Thao còn đợi đến lúc bữa cơm tất niên tan tiệc, bạn chơi cùng khu gọi đốt pháo .

“Dẫn em chơi pháo hoa đốt pháo?” Dung My lặp một , mùi vị tò mò trong dường như càng đậm hơn.

Thật ngờ tốc độ của Tần Thành nhanh như , nhanh như tay với "tiểu thỏ trắng" .

Dựa sự hiểu của cô về Tần Thành, đặc biệt là trong chuyện phụ nữ, Tần Thành luôn giữ quan điểm thà ít chuyện còn hơn nhiều chuyện, hoặc cách khác là căn bản sẽ để ý đến suy nghĩ của đối phương, nên bao giờ từ chối xem mắt, nhưng cũng nhiệt tình lắm.

Vậy mà giờ đây thể vòng vo tối muộn lừa Khương Hương Đồng - "tiểu thỏ trắng" ngoài, quyết tâm .

Đã từng cô còn nghĩ nếu hai họ thực sự gì đó, thì thương chắc chắn sẽ là Khương Hương Đồng - tiểu thỏ trắng . Đối với một "kẻ lãng tử" lòng yên như Tần Thành, Khương Hương Đồng là đối thủ.

Bây giờ , lúc đó là cô lầm, Khương Hương Đồng - "tiểu thỏ trắng" khai tâm mới chính là khắc tinh của Tần Thành, mà còn khắc c.h.ế.t luôn.

như thì cô mới kịch để xem, đúng ?

Nghĩ đến cảnh Tần Thành cũng sẽ xông pha vì tình yêu, các phân t.ử trong m.á.u Dung My đều trở nên sôi động hơn, cô quá thích ngắm cảnh Tần Thành bẽ mặt .

Khương Hương Đồng gật đầu cái rụp, “ , đốt pháo, loại to ầm ĩ ý, chơi vui lắm. Dung Dung, dịp năm mới cô chơi ?”

Khóe miệng Dung My nở nụ , “Có chứ, dẫn Đại Bảo chơi mà. thật ngờ, Tần Thành to lớn thế , nghĩ cũng trẻ con , còn học theo mấy nhóc đốt pháo.”

Vừa trả lời thuận tiện châm chọc một câu.

Thế nhưng Khương Hương Đồng như tìm tri kỷ, vẻ mặt rốt cuộc chỉ cô hiểu , “ , cô cũng nghĩ đúng , Dung Dung? Cô , cũng nghĩ chuyện đốt pháo là mấy đứa nhóc như Khương Bác Thao mới chơi, trẻ con lắm. Cô , lúc mới gọi, còn , nếu đốt pháo xong sẽ đến rạp chiếu phim xem phim, mới với .”

“Còn đến rạp chiếu phim xem phim nữa?” Dung My bắt lấy trọng điểm.

Khương Hương Đồng vẫn giữ vẻ mặt vô tư lự, “ , cả thành phố chỉ một rạp chiếu phim còn mở cửa, lúc bọn đến đông lắm. Tần Thành quen chủ rạp, giữ cho bọn ghế giữa hàng đầu.”

Dung My thầm tặc lưỡi, gì, nhưng một khi Tần Thành để tâm, trong việc theo đuổi phụ nữ, vẫn chút tế bào lãng mạn. Chỉ tiếc, gặp Khương Hương Đồng, cái đầu não yêu.

Kỳ thực Khương Hương Đồng não yêu, mà là não yêu của cô dành cho Tần Thành sớm Dung My bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước cái ngày đầu tiên cô đến khu tập thể ăn nhờ .

Khương Hương Đồng để ý, đột nhiên trong đầu nghĩ một chuyện khác, “À đúng , Dung Dung, cô còn nhớ Thôi Manh Manh chứ?”

“Thôi Manh Manh?” Dung My vô thức lặp , trong đầu lướt nhanh qua một lượt thông tin về .

Nhìn thấy Dung My nhíu mày, Khương Hương Đồng bất an giấu nổi vẻ chấn động trong mắt, nuốt nước bọt, khó tin , “Không chứ, Dung Dung, tâm của cô lớn quá, còn lớn hơn cả biển.”

“Sao lớn hơn cả biển?” Dung My cách ví von của Khương Hương Đồng cho bật .

Khương Hương Đồng bĩu môi lắc đầu, “Ý là, dù cũng là tình địch, vốn tưởng cô chỉ miệng thôi, ngờ cô thực sự để bụng chuyện , chẳng tâm còn lớn hơn biển .”

Dung My nhịn chọt trán Khương Hương Đồng, , “Ai bảo em nhớ cô , , cô chuyện gì, việc gì , là liên quan đến .”

“Cô tìm hai , chơi với cô, cô gặp cô nên tìm , hi vọng giúp hẹn cô ngoài, gặp riêng cô một ...”

Khương Hương Đồng thấy Dung My đoán việc liên quan đến cô, liền thành thật kể sự việc nguyên vẹn với Dung My.

Nói đến đây, sợ Dung My hiểu lầm , cô nhanh chóng giơ ba ngón tay lên, “ đảm bảo, luôn về phía cô, nên suy nghĩ cũng suy nghĩ liền từ chối ngay.”

Vừa quan sát sắc mặt Dung My, phát hiện sắc mặt Dung My chút gợn sóng, khóe miệng vẫn , mới cúi đầu tiếp tục, “, Tết cô tìm một nữa, rằng thực sự chuyện quan trọng tìm cô, vốn định từ chối, nhưng cô , cô đến để tranh giành Phó đoàn trưởng Chu , cô giữa cô và Phó đoàn trưởng Chu thể, nên, cô bắt đầu xem mắt ...”

“Cô chuyện quan trọng với cô, là chuyện liên quan đến an nguy của Phó đoàn trưởng Chu, đến đây dám tùy tiện quyết định nữa, nghĩ tiên đến hỏi ý kiến cô. , khi đến cũng hỏi thăm trong đoàn, Thôi Manh Manh thực sự xem mắt .”

Dung My xong lời của Khương Hương Đồng cũng lập tức trả lời, mà trầm tư một lúc, “Vậy em về với cô , 10 giờ sáng thứ Bảy tuần , địa điểm ở quán ăn Tây trong thành phố chúng .”

Thôi Manh Manh vì gặp cô, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cô nên gặp. Cảm giác như một sức mạnh vô hình đang dẫn dắt cô, khiến cô thể phớt lờ lời thỉnh cầu gặp mặt .

Mỗi khi gặp những chuyện khiến cô do dự quyết, cô luôn chần chừ tin trực giác đầu tiên của .

Vân Vũ

Trực giác căn cứ, mà là một phản ứng bản năng hình thành từ kinh nghiệm sống tích lũy nhiều năm và sự nhạy bén trong việc thấu hiểu lòng . Trong thế giới đầy bất định , trực giác đầu tiên thường thể giúp cô nhanh chóng đưa quyết định, tránh suy nghĩ và phân vân quá nhiều. Mà , đối diện với lời mời của Thôi Manh Manh, trực giác đầu tiên mách bảo cô, đây là một cơ hội cô thể bỏ lỡ.

Khương Hương Đồng ở cho đến khi mặt trời lặn, trong lòng ăn cơm mới , nhưng trong đoàn còn việc, Chu Nam Tự còn bao lâu mới tan , nên cô đành luyến tiếc, cam lòng chào tạm biệt Dung My.

Vừa đưa Khương Hương Đồng đầy năm phút, Chu Nam Tự tan về đến nhà.

“Không gặp đúng lúc nhỉ?”

Chu Nam Tự giày, để giày tủ, hướng về phía nhà vệ sinh hỏi , “Cái gì gặp đúng lúc?”

Dung My cất quần áo phơi ban công, trả lời, “Hương Đồng ăn món nấu, thấy mãi về, nên về , một lúc.”

Chu Nam Tự rửa tay xong, dùng khăn lau khô tay, bước bếp, “Ồ, chuyện đó , lúc nãy và Tần Thành về, tình cờ gặp ở cổng khu tập thể, Tần Thành lái xe đưa cô về đoàn văn công .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-80-tro-thanh-vo-dep-nong-bong-noi-bat-o-dai-vien/chuong-221-em-va-tan-thanh.html.]

“Ồ, trùng hợp ?” Dung My nhịn tặc lưỡi, vận may của Tần Thành thật tệ, cái "lợi" cũng để nhặt .

Chu Nam Tự nghĩ nhiều, xắn tay áo lên, bắt đầu chuẩn nấu cơm, “Chuyện bình thường mà, giờ vốn là giờ tan của bọn , gì trùng hợp .”

Dung My bước đến cửa bếp, nửa dựa khung cửa, giọng điệu thong thả hỏi, “Anh nhận ?”

tin Chu Nam Tự sẽ 'ngây thơ' như Khương Hương Đồng, 'dã tâm' của Tần Thành.

Chu Nam Tự khựng , đó khóe miệng nở nụ Dung My một cái, “Nhận , nhưng chuyện đúng là trùng hợp, Tần Thành cố ý sắp đặt.”

Dung My bước đến bên cạnh đàn ông, dựa bàn bếp, đối diện với ánh mắt của Chu Nam Tự, với vẻ mặt nửa nửa , “Em mà, cái đầu thông minh của Phó đoàn trưởng nhà thể rõ chuyện nhỏ như , đúng ?”

“Ừm?” Chu Nam Tự rõ ràng giọng điệu ám chỉ của vợ, thận trọng nhẹ giọng, chọn cách trả lời.

Dựa kinh nghiệm đúc kết từ những ở bên vợ đây, lúc nhất định thái độ đúng mực, thì một bất cẩn chạm chỗ nào khiến vợ nổi giận.

Dung My liếc đàn ông, “Còn nhớ Thôi Manh Manh ?”

Chu Nam Tự: ......... Anh cảm giác của sai.

Ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn mở miệng thêm một chữ.

Dung My cũng nữa, bước , đến bàn lấy bình nước nóng tự rót cho một cốc nước, cầm cốc nước bước .

Nước âm ấm, cô trực tiếp nhấp một ngụm.

Chu Nam Tự cứ như chằm chằm cô, chờ đợi lời tiếp theo.

May mà Dung My cũng định hành hạ tinh thần thêm nữa, trực tiếp mở miệng, “Cô nhờ Hương Đồng hẹn gặp , 10 giờ sáng thứ Bảy.”

Nói xong liền đưa ánh mắt về phía Chu Nam Tự, chú ý từng biểu cảm nhỏ mặt .

Chu Nam Tự nhíu chặt mày, rốt cuộc cũng hỏi , “Cô tìm em gì?”

Dung My cất giọng, trong giọng điệu mang theo chút chua chát, “Cái đó thì em , nợ tình của ...”

Chỉ là lời còn hết, Chu Nam Tự sốt sắng ngắt lời, “Dung My, !”

Tiếp theo, trong ánh mắt và giọng điệu đều mang theo chút ủy khuất, “Trong lòng từ đầu đến cuối chỉ em, dù lời chỉ suông, mà cần dùng hành động thực tế chứng minh, nhưng thực sự nợ tình gì, bao giờ quấy rầy bất kỳ nữ đồng chí nào ngoài em.”

Lại chút sốt sắng giải thích với Dung My, “ , thừa nhận chỉ một từ miệng khác đồng chí Thôi Manh Manh ý với , cũng ít luôn ghép đôi và cô , đây, luôn tin rằng lời đồn dừng trí, cũng lười giải thích với khác, nhưng bây giờ thực sự em bất kỳ hiểu lầm nào với , cũng những hiểu lầm ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng . Đối với , em khác với tất cả , dù em khả năng phán đoán riêng, nhưng cũng giải thích với em...”

Đôi mắt xanh long lanh của Dung My cứ chằm chằm đôi môi đang mấp máy của Chu Nam Tự, cho đến khi khóe miệng cô càng ngày càng cong.

Cô đương nhiên nợ tình gì, chỉ là trong lòng chút chua mới châm chọc vài câu thôi.

, thái độ của đàn ông khiến cô hài lòng, ít nhất là còn mở miệng, còn giải thích với cô, chứ phó mặc cho cô nghĩ thì nghĩ, và còn chút lời tình với cô.

Có câu thế , phụ nữ cần bao giờ là đúng sai của sự việc, mà chỉ là thái độ của đàn ông.

Chỉ là nụ của cô còn kịp thu , lời tiếp theo của đàn ông khiến nụ của cô đóng băng.

“Còn một chuyện nữa thành thật với em, lúc em Thâm Quyến, và đồng chí Thôi Manh Manh gặp một , nhưng là khi mặt Tần Thành. Dĩ nhiên, cuối cùng đồng chí Thôi Manh Manh cũng riêng với vài lời.”

Dung My thu nụ và tư thế thong thả, chỉnh đốn đàn ông, “Vậy thử xem, đồng chí Thôi Manh Manh với những gì?”

“Cô thổ lộ tình cảm với .” Chu Nam Tự đúng là thành thật, thẳng vấn đề.

Dung My lên tiếng, tiếp tục dùng ánh mắt truy vấn.

Chu Nam Tự , “Anh cự tuyệt rõ ràng cô .”

Dung My khóe miệng cong xuống, thầm cất giọng hừ, đây chẳng chuyện hiển nhiên ? Nếu cự tuyệt, bây giờ cô còn cho đàn ông mặt cô cơ hội ?

Vậy đây là lý do Thôi Manh Manh tìm cô? Vì đàn ông cự tuyệt, đến chỗ cô tìm thể diện? Không cô nghĩ quá , mà dùng hai chứng minh, Thôi Manh Manh đúng là thích đến mặt cô tìm cảm giác tồn tại.

Không thể phủ nhận, đồng chí Thôi Manh Manh ưu tú.

, vẫn là câu đó, mặt cô, cô vẫn cảm thấy cô Dung My ưu tú hơn, mà Thôi Manh Manh là đối thủ của cô.

Đương nhiên, tương tự, vị đồng chí Thôi Manh Manh chắc chắn cũng suy nghĩ giống cô.

, đều là kẻ mạnh, nên 'thương hồi tương tế' một chút ? Chỉ dựa điểm , cũng gặp thêm một .

khiến cô tò mò, rốt cuộc Chu Nam Tự những gì với Thôi Manh Manh, khiến cô từ bỏ ý định, đầu liền bắt đầu xem mắt.

Dung My như một học sinh ngoan, chớp chớp đôi mắt to, đối với 'thầy giáo' đưa câu hỏi khát khao hiểu , “Vậy, thể cho em cự tuyệt đồng chí Thôi Manh Manh như thế nào ?”

Chu Nam Tự mím môi, nhớ cảnh tượng lúc và Thôi Manh Manh gặp mặt, “Cô với mấy câu kỳ lạ.”

Anh giỏi kể chuyện, nhưng cảm thấy những gì Thôi Manh Manh với đều là chuyện.

Thôi Manh Manh với , bao nhiêu năm nay cô luôn mơ một giấc mơ, một giấc mơ liên quan đến , đó là kiếp của và cô . Trong mơ, cứu cô khi cô tìm đến cái c.h.ế.t, là với cô - con nên trói buộc bởi những chuyện vụn vặt như ý, nên ảnh hưởng bởi lời của khác, nên tư tưởng, linh hồn, thể chỉ tình cảm, huống chi là thứ tình cảm đáng để hi sinh, chỉ cần còn sống, là thể bắt đầu , là thể vẽ nên tương lai tươi của chính ...

Loading...