Quân Hôn Thập Niên 80: Trở Thành Vợ Đẹp Nóng Bỏng Nổi Bật Ở Đại Viện - Chương 188: Đi thôi, chúng ta đi đánh cá bằng pháo

Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:05:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dung My lái xe chở pháo hoa về, hai con xe trở về với một khoản hàng hóa đầy ắp. Ngoài ghế lái và ghế phụ, cả hàng ghế và cốp xe đều chất đầy những thứ mua.

Đây là cái Tết mà Lưu Dung cảm thấy "xa xỉ" nhất kể từ khi chuyển tới Hà Thị.

Tiêu ít, nhưng tiêu vui, tiêu đáng.

Chỉ bởi vì giờ đây bản bà cũng thể kiếm tiền, còn vì mua một món đồ nhỏ mà suy nghĩ đắn đo mãi.

Muốn? Thì cứ mua thôi!!!

Tiền do chính tay kiếm , tiêu chẳng thấy tự tin.

Về đến nhà, chỉ Chu Chánh Phó và Chu Đại Bảo mặt. Chu Nam Tự sang nhà Chu Chánh Mai vẫn về. Chu Đại Bảo chạy , thấy trong xe đầy ắp hàng Tết, vui mừng reo hò.

Sau khi dỡ hết đồ trong xe xuống, Dung My cong cong ngón tay, gọi Chu Đại Bảo gần, mặt nở nụ thần bí: "Đại Bảo, chơi trò gì kích thích ?"

"Muốn ạ!" Chu Đại Bảo thấy "kích thích", lập tức gật đầu chút do dự.

Cậu bé gật đầu xong, Dung My liền cúi xuống, bất ngờ giơ hai tay mặt bé, xòe rộng, đồng thời với biểu cảm phóng đại lớn tiếng: "Ầm!!!"

Cậu bé hề chút chuẩn nào, dọa đến mức vô thức nhắm chặt mắt , thu nhỏ cái đầu bé xíu, co rúm .

Nhìn bộ dạng đáng yêu của bé, Dung My ha hả, xổm xuống cho tầm mắt ngang với Chu Đại Bảo: "Ha ha ha, kích thích ?"

Phát hiện là tiểu thẩm cố tình trêu , Chu Đại Bảo cũng giận, chỉ híp mắt Dung My đang xổm mặt, hợp tác vỗ tay: "Kích thích lắm, cháu thích chơi lắm."

Dung My dậy, xoa xoa đầu Chu Đại Bảo: "Được thôi, tiểu thẩm sẽ dẫn cháu chơi trò kích thích hơn, chúng đốt pháo thật, đ.á.n.h cá ao!"

Nói , cô dắt nhà ngoài. Chẳng mấy chốc, hai mặc áo bông bước cửa.

Lưu Dung một lớn một bé cầm vài thứ đồ chơi nhỏ như pháo vui vẻ ngoài, khóe miệng cứ giãn khép .

lắc đầu bất lực, đây còn là cô bé bảo vệ bà chợ, miệng lưỡi lưu loát ai sánh kịp nữa ? Trong mắt bà lúc , Dung My giống hệt một đứa trẻ, là tâm hồn trẻ thơ tắt.

Khi Chu Nam Tự trở về, Lưu Dung đang nấu cơm trong bếp.

Cởi áo khoác ngoài , một vòng khắp các phòng, phát hiện trong nhà chỉ một Lưu Dung, liền tùy ý hỏi: "Mẹ, về lúc nào thế, hết ?"

Lưu Dung đương nhiên con trai chủ yếu đang hỏi ai, bà cũng nổi hứng trêu chọc: "Về một lúc , cả của con đang ở sân chất củi." - Cố tình nhắc tới Dung My.

Chu Nam Tự vẫn đang chờ phần tiếp theo từ , đợi mãi, phát hiện Lưu Dung im thin thít.

Rốt cuộc chịu nổi nữa: "Còn Dung My ?"

Lưu Dung , mặt biểu cảm nhà ngoài lấy đồ, lúc Chu Nam Tự thấy, bà lưng con trai khẽ mỉm , giả vờ thản nhiên : "Dẫn Đại Bảo ngoài chơi , bảo là đ.á.n.h cá ao."

Bà tự nhủ, đứa đẻ , tính tình , bà rõ như lòng bàn tay.

Vân Vũ

Chu Nam Tự sửng sốt, tưởng nhầm, lặp nữa: "Đánh? Đánh cá ao?"

Lưu Dung cúi đầu thái rau, gật đầu: "Ừ, hôm nay lên huyện mua ít pháo."

Chu Nam Tự nhíu mày, nghĩ đến lúc về thấy tiếng pháo nổ, đáng lý nếu thực sự định đ.á.n.h cá ao thì tiếng pháo to thế nào. Nghĩ đến cảnh ngoài trời giá rét, một ao, hồ còn đóng băng: "Con ngoài tìm xem."

Vừa dứt lời, liền phòng mặc chiếc áo khoác cởi .

Không hai lời, bước khỏi nhà.

Sau khi rời khỏi nhà, Chu Nam Tự men theo những chỗ nước để tìm , nhưng gần hết những nơi nước quanh nhà mà vẫn thấy bóng dáng một lớn một bé .

Nhiệt độ mấy ngày nay so với mấy ngày tương đối ấm áp, tuyết tan khá nhiều. Cũng chính vì , Chu Nam Tự càng thêm lo lắng, nhiệt độ cao lên, mặt nước đóng băng, vốn dĩ dày lắm, thêm biến đổi thời tiết ấm lên mấy ngày nay, mặt băng còn chắc, nếu một lớn một bé đó, giẫm chỗ mỏng rơi xuống...

Chỉ cần nghĩ tới khả năng , bước chân Chu Nam Tự càng rảo nhanh hơn, gọi tên Chu Đại Bảo, đồng thời cũng chú ý xem mặt băng lỗ hổng bất thường nào .

Bờ sông lớn phía Tây thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-80-tro-thanh-vo-dep-nong-bong-noi-bat-o-dai-vien/chuong-188-di-thoi-chung-ta-di-danh-ca-bang-phao.html.]

Dung My đang mặt sông đóng băng, m.ô.n.g cong lên, chăm chú cái lỗ to bằng miệng bát đục mặt băng.

Trong tay cô nắm sợi dây dài buộc lưỡi câu thả lỗ băng, lặng lẽ chờ đợi cá c.ắ.n câu.

Ngay cả Chu Đại Bảo cũng nín thở, chuyên chú học theo tư thế của tiểu thẩm, dán mắt lỗ băng, mong đợi như lời tiểu thẩm , lát nữa sẽ con cá lớn từ trong đó chui , mang về nhà nấu canh.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, bên tai chỉ tiếng gió rít qua và những tiếng lách tách nhỏ phát từ mặt băng.

Dung My giữ nguyên tư thế bao lâu, cô chỉ cảm thấy tay tê cóng đến mất cảm giác.

nghĩ đến việc chỉ dùng búa phá băng đục cái lỗ tốn ít thời gian, khi mảnh băng văng mặt, lạnh đau, cánh tay mỏi nhừ, nếu bây giờ bỏ cuộc, thì những khổ sở để gì?

Chu Đại Bảo đang xổm đất quan sát bỗng dậy, kéo kéo tay áo Dung My: "Tiểu thẩm, hình như cháu thấy tiếng chú ."

Mặc dù tiểu thẩm yêu cầu giữ yên lặng, nhưng hình như thấy tiểu thúc đang tìm họ. Vốn phiền tiểu thẩm, nhưng đáng tiếc chiều cao của thực sự đủ, những đám lau sậy khô xung quanh che khuất tầm .

Dung My lắng kỹ, nhíu mày: "Có ? Làm gì ?"

Ngoài tiếng gió vù vù, cô chẳng thấy gì cả.

với bé: "Một chút nữa thôi, Đại Bảo, đợi thêm năm phút nữa, nếu chúng vẫn đợi cá c.ắ.n câu, chúng sẽ về nhà nhé."

Dù cô vẫn bỏ cuộc, nhưng bé giờ lạnh đến mức ảo giác , về .

Vừa dứt lời, vang lên tiếng gọi: "Đại Bảo, Chu Đại Bảo!"

Cậu bé cuối cùng cũng thấy bóng dáng Chu Nam Tự qua khe lau sậy: "Tiểu thẩm, là chú, đúng là chú thật ."

Cậu giơ cao bàn tay nhỏ đeo găng lên vẫy vẫy, hào hứng gọi to: "Chú ơi, chúng cháu ở đây, ở đây nè!"

Chu Nam Tự thấy tiếng Chu Đại Bảo, theo nguồn âm thanh , khi thấy bóng dáng một lớn một bé an mặt băng, nỗi lo lắng trong lòng mới chịu buông xuống.

Anh bước về phía : "Không ngoài đốt pháo , chạy tận đây thế?"

Chu Đại Bảo bước những bước ngắn chạy về phía Chu Nam Tự, chẳng mấy chốc đến mặt .

Chu Nam Tự cúi bế bé lên, điệu bộ mặt , hiệu "suỵt", áp sát tai Chu Nam Tự nhắc nhở: "Nhỏ thôi chú, tiểu thẩm đang bắt cá, lát nữa chúng bắt về nấu canh."

Sau đó, trả lời nhỏ câu hỏi lúc nãy của Chu Nam Tự: "Bọn cháu vốn định đốt pháo đ.á.n.h cá, nhưng tiểu thẩm bán pháo đó căn bản là lừa đảo, đ.á.n.h gì cá ao, ao băng, nổ một tí cũng vỡ, bọn cháu mãi đến đây, tiểu thẩm phát hiện bên cái búa phá băng..."

Cậu bé diễn đạt rõ ràng chi tiết cho Chu Nam Tự việc hai đến đây như thế nào.

Chu Nam Tự hiểu sự việc, khen bé giỏi lắm.

Anh bế Chu Đại Bảo đến mặt Dung My, đặt bé xuống: "Để xem nào."

Dung My lúc mới đầu liếc đàn ông, lỗ băng vẫn một chút động tĩnh, đưa sợi dây trong tay cho .

Trong lòng nghĩ: Anh đến là ?

Chỉ thấy đàn ông đón lấy, một lúc, lên tiếng: "Bên trong ."

Vừa dứt lời, thu sợi dây trong tay .

Dung My vốn tưởng đó chỉ là cái cớ đàn ông cô về nhà để tùy tiện đối phó, ngờ khi thu dây, Chu Nam Tự cầm búa phá băng mặt băng tìm kiếm khắp nơi, , thỉnh thoảng xổm xuống, phủi sạch lớp sương lạnh mặt băng.

Cuối cùng, hình như tìm một "bảo địa", liền cầm búa phá băng lên đập.

Mặt băng khiến cánh tay cô mỏi nhừ, chỉ hai ba cái đàn ông dễ dàng đập một cái lỗ.

Dung My: Chắc chắn là chỗ băng Chu Nam Tự đập mỏng hơn, tuyệt đối là vấn đề của cô.

 

Loading...