Nhìn địa chỉ phong bì, Chu Nam Tự nhíu mày.
chỉ một lát , tràn ngập vui mừng mở thư . Phần mở đầu theo quy cách thư tín thông thường.
Mà ... "Dung My".
, ngay từ cái đầu tiên những con chữ, thể thấu qua những dòng chữ " ấm" để hình dung biểu cảm sống động của thư bên .
– Chu Nam Tự, em thư cho đó.
Bất ngờ , ngạc nhiên ?
Ha ha ha ha!!!!
Nói cho một tin nhé, em tiêu hết tiền của .
Anh nhất định sẽ trách em nhỉ?
Em ngay mà, như , chắc chắn sẽ tha thứ cho em .
yên tâm nhé, em nhất định sẽ nhanh kiếm tiền , đến lúc đó sẽ trả gấp đôi, , gấp mười !!!!
Ừm....... Nếu như Tết năm nay kiếm tiền , thì năm nay nhà đừng ăn Tết nữa .........
........
Về , thư lải nhải kể một chuyện khác, ví dụ như chuyện khích lệ các chị dâu trong đại viện buôn bán, ví dụ như chuyện cô Quảng Châu, Thâm Thành.
Dung My cũng bản thể lắm lời đến .
Cuối thư, cô dặn dò Chu Nam Tự nếu thư trả lời thì hãy gửi về địa chỉ nhà, đừng gửi đến chỗ Quảng Châu, bởi lúc nhận thư thì cô trở về Tỉnh K .
Chu Nam Tự bức thư đến ba bốn , vẫn nỡ cất nó .
Viết thư trả lời?
Vào lúc đây, thể chờ đợi đến lúc thư hồi âm.
Nhớ cô, chỉ thấy giọng của cô, nhớ dáng vẻ tinh nghịch lúc cô chuyện.
Nếu là đây, gì cũng tin rằng một ngày nào đó bản cũng sẽ vì một mà chìm đắm đến mức độ như .
Bước những bước dài, vội vã đến văn phòng của lãnh đạo.
Mượn đường dây điện thoại quân sự, trải qua mấy chuyển tiếp, cuối cùng cũng kết nối thành công đến văn phòng của Quách Quý Minh ở Tỉnh K.
Quách Quý Minh điện, Chu Nam Tự tìm Dung My.
"Ái chà chà!" Nhắc đến đây, khỏi xoa xoa da đầu.
Ngoài thở dài, bắt đầu than thở với Chu Nam Tự, " lão Chu, lẽ thất vọng , tiểu Dung đồng chí nhà đó, suốt năm ngày khỏi cửa, ngay cả cơm cũng nhờ mang đến tận cửa, mỗi ngày liền một bước cũng bước ngoài, cánh cửa phòng lúc nào cũng đóng chặt, nếu vì thức ăn cửa mỗi ngày đều lấy , chắc sẽ tưởng, sẽ tưởng........."
Những lời cuối cùng Quách Quý Minh .
Dù thì mấy ngày nay Dung My cũng cho - , là cho cả doanh trại khu tập thể đều sợ hết hồn.
Đây rốt cuộc là kích thích bởi chuyện gì ? Lúc Chu Nam Tự mới vẫn còn mà, còn vận động kiếm tiền ?
Chỉ là chuyến Thâm Thành về, còn mang về một cái máy tính gì đó, hai tiểu chiến sĩ theo kể , cái máy tính đó giá tới hai vạn tệ.
Vậy là, vợ của Chu Nam Tự tiêu hai vạn tệ để mua một cái máy tính về.
Về mấy hôm, liền ôm lấy cái máy tính đó mà "điên" mất .
Cũng là vì Chu Nam Tự đến Kinh đô, hai vợ chồng xa , chịu nổi đả kích, phần nhiều hơn là vì khi Thâm Thành "lừa" mua cái máy tính gì đó, lừa mất hai vạn tệ nên phát điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-80-tro-thanh-vo-dep-nong-bong-noi-bat-o-dai-vien/chuong-132-dien-roi-chang.html.]
Dù thì trạng thái tinh thần cũng bình thường.
Ngày ngày ở nhà giữ khư khư cái máy tính đó, cửa, gặp ai, gọi mấy cũng , hỏi thì bảo là bế quan.
Nghe các chị dâu trong đại viện, những may mắn thấy cô mở cửa lấy cơm, rằng tóc tai thì bù xù...
Trông như nhiều ngày ngủ , tóm là tiều tụy vô cùng.
Nói xong, đưa kết luận, "Tóm , lát nữa gọi , sẽ bảo gọi cửa thử xem, nghĩ khả năng ngoài lớn lắm, đương nhiên, cũng khả năng thấy là gọi điện đến, thì chắc là sẽ ."
Chu Nam Tự bên cúp máy, Quách Quý Minh bên liền bảo gọi, nghĩ nghĩ, yên tâm, nên đích cùng gọi.
Chu Nam Tự bên khi cúp máy thì chau mày.
Điên ?
Anh nghĩ .
Máy tính giá hai vạn tệ, thảo nào tiền đưa cũng tiêu hết sạch.
Vậy là cô tiêu hết bộ tiền tiết kiệm, còn tiền tiêu nữa ? Có vì còn tiền, nên mới liều mạng như , tiết kiệm chút nào?
Chắc chắn cũng ngại mở miệng xin tiền .
Trong nửa giờ chờ điện thoại, Chu Nam Tự nghĩ nhiều.
Đối với việc Dung My tiêu hết bộ tiền tiết kiệm bao năm nay của , ừm...
Anh nghĩ là với tốc độ tiêu tiền của vợ như thế , thật sự suy nghĩ nghiêm túc về việc kiếm nhiều tiền hơn, nếu sẽ nuôi nổi cô mất.
Vân Vũ
Nửa giờ trôi qua, Chu Nam Tự gọi điện, đợi thêm mấy phút, mới chuyển tiếp.
Điện thoại vẫn do Quách Quý Minh .
Hắn thở dài một , "Hừ, lão Chu , xem sức hút của vẫn hiệu quả , tiểu Dung đồng chí nhà vẫn chịu , gõ cửa cả nửa ngày, vốn dĩ bên trong một tiếng động, suýt nữa thì sợ hết hồn, suýt chút nữa là phá cửa xông , ngay lúc chuẩn phá cửa thì tiểu Dung đồng chí nhà lên tiếng."
Lên tiếng thì lên tiếng, nhưng chỉ một chữ - Đi
Hắn đoán già đoán non, lúc đó lẽ cô "Cút", rốt cuộc là vẫn nén vì quan hệ cấp bậc.
Vẫn "điên" , ít nhất vẫn còn giữ một chút lý trí cuối cùng.
Nghĩ đến chuyện cái đại viện bây giờ cũng khá hẳn lên, ngay cả nhà họ Phương ngày bây giờ cũng buôn bán, nhà nhà cũng sắp khá giả.
Hừ, nhà họ Chu thì "điên" mất !!!!
Thật là, chuyện gì mà đau đầu quá .
Chu Nam Tự bên im lặng một lúc, mím môi, lên tiếng, "Lão Quách, bây giờ bên cũng thể rời về , phiền và các chị dâu chăm sóc cô nhiều hơn, mỗi ngày điều chỉnh chế độ ăn uống cho cô cho , còn những thứ khác, cô tự chừng mực. Trước khi cô tự ngoài, đừng để ai phiền cô ."
Điên?
Anh nghĩ Dung My sẽ phát điên, cô việc gì cũng kế hoạch riêng, cũng chừng mực của bản .
Anh , cô đang tranh thủ thời gian cái gọi là phần mềm gì đó mà cô nhắc trong thư, tuy hiểu lắm, nhưng dáng vẻ nghiêm túc lúc cô việc, đó là cho phép ai phiền.
Bây giờ cô chắc chắn đang việc nghiêm túc, chỉ điều mỗi ngày đều cửa, chắc là ăn uống cũng t.ử tế?
Miệng thì kén ăn, nhưng qua thời gian quan sát của , cô "kén ăn" lắm, tuy cái gì cũng ăn, nhưng món thích thì tuyệt đối chỉ ăn hai miếng bỏ đũa, nếu gặp món cô thích, thể còn ăn thêm vài miếng.
Bây giờ còn khối lượng công việc lớn như , thể giúp cô trong công việc, thì ít nhất cũng đảm bảo dinh dưỡng trong ăn uống cho cô .