Dung My chớp chớp mắt Chu Nam Tự, " ? Em cũng nghĩ đó, thực cũng chọn chỗ lắm, nhưng chỉ sợ..."
Nói cô liếc Lưu Dung một cái, dường như còn điều gì hết.
Vân Vũ
Khiến Lưu Dung chút bối rối.
Dù , bà vẫn nỗi lo của , "Mẹ sợ tiền ở đây đủ, tiệm mà rộng thì cũng quần áo để treo chứ. Vì chắc ăn, nghĩ là nên lui một bước, chọn cửa hàng ở đường Dương Kỳ. Làm , ít nhất vốn bỏ cũng giảm một nửa."
Bà gần hai nghìn đồng vốn lưu động, là bộ tiền dành dụm trong mấy chục năm qua của bà.
Còn một cuốn sổ tiết kiệm khác hai nghìn đồng nữa, đó là bộ tiền phụ cấp Chu Nam Tự gửi về trong những năm qua, bà luôn rút gửi , tiêu một xu.
Nhắc tới đây, bà nghĩ nên đưa tiền cho Dung My.
Hai đứa nhỏ kết hôn, bà chồng chỉ đưa năm trăm đồng, ngoài chẳng mua gì cả. Ngay cả khi mua một cái máy giặt, nhà thông gia bên kiên quyết nhận tiền.
Bà cũng nhiều hơn, hai nghìn đồng là của con trai, giờ nó gia đình riêng, đương nhiên bà đưa tiền cho con dâu tự quản lý.
Chu Nam Tự đảo mắt qua giữa hai con.
Thì là ý kiến bất đồng, nên mới tìm để lựa chọn.
Chả trách thấy lưng đột nhiên lạnh.
Anh nhíu mày, "Vậy chỗ ước tính cần bao nhiêu tiền? Hiện tại chúng trong tay bao nhiêu? Còn thiếu bao nhiêu?"
Lưu Dung cần nghĩ, lập tức cự tuyệt, "Mẹ còn hai nghìn đồng, nhưng tiền của hai đứa đừng nghĩ tới chuyện lấy . Mẹ lấy cũng cần!"
Ý của con trai, bà một câu là hiểu ngay.
Bà đương nhiên nếu cả nhà gom góp thế nào cũng đủ vốn, nhưng chuyện buôn bán ăn gì chuyện bảo đảm trăm phần trăm lỗ. Nếu đem hết tiền đổ , mà lỗ thì cả nhà lấy gì mà sống?
Bà một bà lão năm mươi tuổi thì cũng , còn cha , tuy con cháu nhưng chúng cũng lớn, đang ở tuổi dấn . Nếu thất bại, đành về quê ruộng, nhiều nổi thì ít nhất cũng đủ cái ăn.
Nhỡ mà thành công, cũng thể cải thiện cuộc sống gia đình.
Chu Nam Tự há miệng, định thêm điều gì.
Thấy tình hình giữa hai con sắp căng thẳng, Dung My vội vàng .
"Ơ, , em . Chúng cứ chọn chỗ rộng , tiền đủ thì tạm ứng hàng , đợi kiếm tiền , lấy tiền đó trả nợ hàng là ."
Đương nhiên cô hiểu rõ tính tình của Lưu Dung.
Đừng thấy Lưu Dung bình thường dễ chuyện, nhưng bà cứng đầu và nguyên tắc.
Từ thời gian hai "sống chung" một đoạn, cô nhận .
Một là tuyệt đối để cô việc.
Hai là tuyệt đối tiêu tiền của cô, dù chợ tiêu pha, chỉ cần vượt quá năm đồng, là cũng trả tiền cho cô.
Năm đồng còn chịu tiêu, huống chi là mấy trăm mấy nghìn, nên Dung My ngay cả ý đó cũng chẳng dám đề cập.
Lưu Dung lòng tự trọng cao.
"Ứng hàng?"
Đối với từ Lưu Dung xa lạ gì, đây nhà họ ăn cũng thường giao hàng cho , đợi đến một thời gian nhất định sẽ tới thu tiền hoặc đối phương tự động tới thanh toán.
Đương nhiên, họ cũng ứng tiền hàng của nhà cung cấp, cùng một lý, cứ đến một thời gian nhất định thanh toán một .
đó là với những khách hàng quen giao dịch nhiều năm, đầu gặp mặt, ai dám ứng hàng cho bà chứ?
Dù ứng, cũng quen, họ mở tiệm đầu, dẫn đường còn , ai dám ứng cho chứ?
Dung My gật đầu, " , chúng ứng hàng , đến hẹn thì mang tiền hàng trả cho ông chủ là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-80-tro-thanh-vo-dep-nong-bong-noi-bat-o-dai-vien/chuong-075-chu-nam-tu-anh-ganh-cai-vac-gium-em-di.html.]
Rồi cô liền đưa mắt Chu Nam Tự, nở một nụ ranh mãnh, "Thế nên, chuyện cần giúp đỡ đây."
Đợi Dung My xong cách cần giúp thế nào, lưng Chu Nam Tự còng xuống thêm nữa...
Anh bảo bữa cơm là "yến Hồng Môn" còn gì.
Hóa là bắt tới đây thằng gánh vạc, chả trách lưng những thấy lạnh mà còn thấy nặng nữa.
Ý của Dung My là lợi dụng phận quân nhân của Chu Nam Tự để tranh thủ sự tin tưởng của ông chủ, dù gì thời nay đối với phận quân nhân vẫn là tuyệt đối tin tưởng.
Đây vốn là ý kiến .
Nên cô cũng dám tự ý hành động, khi hành động sự đồng ý của trong cuộc.
Nếu Chu Nam Tự đồng ý, thì cô đành cứng rắn đưa tiền cho Lưu Dung.
Chu Nam Tự ?
Có thể từ chối ?
Đương nhiên là ...
Anh còn vợ mà.
"Đường tà đạo" thì cũng đành "đường tà đạo" , chịu trách nhiệm cuối cùng là .
Hơn nữa, cũng thật sự trả tiền, chỉ là tranh thủ một thời gian thôi, miễn là lừa đảo là .
Sau khi thuyết phục Chu Nam Tự, xong công tác tư tưởng cho Lưu Dung, bữa cơm gia đình cũng kết thúc.
Chu Nam Tự dọn dẹp, rửa bát, lau nhà.
Hai con trong phòng khách xem tivi, nhân lúc quảng cáo, Lưu Dung lấy cuốn sổ tiết kiệm hai nghìn đồng dành cho Chu Nam Tự .
Bà đưa nó tay Dung My, "Con cầm lấy tiền , đây là tiền phụ cấp Nam Tự gửi về hàng tháng trong mấy năm nay, đều để dành cho hai đứa cả. Giờ hai đứa thành gia lập thất , cũng chẳng gì cho, tiền nên giao cho con tự quản lý."
Dung My cúi mắt cuốn sổ tiết kiệm đột nhiên xuất hiện trong tay, ngẩn .
Quả đúng là con, đều sở thích đưa tiền cho khác nhỉ...
Dung My lắc đầu, đẩy tiền trả , "Mẹ, việc kinh doanh của còn thiếu tiền ? Mẹ cứ cầm lấy mà dùng ."
Lưu Dung lấy thì định thu nữa.
"Con là chúng thể thử cách ứng hàng ? Chỉ cần ứng hàng, hai nghìn đồng của đủ , chỉ cần đóng tiền thuê nhà, sửa sang một chút, còn thể trả một phần tiền hàng nữa."
Dung My: ...
Cô đưa ý kiến đó là vì tưởng còn tiền dư dả mà.
Nếu Lưu Dung còn tiền , cô thề câu đó.
"Mẹ, cứ cầm tiền , chuyện ứng hàng còn cả, nhỡ ông chủ tin tưởng, cho mặt mũi nào thì .
Thế , coi tiền như là chúng con đầu tư , hoặc coi như là tiền cho vay cũng . Nếu kiếm lời, thì chia lãi cho con và Nam Tự, hoặc trả lãi cũng ."
Biết Lưu Dung tuyệt đối nhận tiền vô cớ, Dung My đành bịa vài lý do.
Nghe Dung My , Lưu Dung rốt cuộc cũng quá cứng nhắc, suy nghĩ một chút, bà tạm thời giữ tiền.
"Được thôi, ngày mai chúng chợ bán buôn quần áo xem , nếu ông chủ tin tưởng chúng , đồng ý ứng hàng cho , thì con nhận lấy tiền ."
"Dạ." Dung My đáp ứng.
trong lòng cô một kế hoạch khác cho tiền , dù tất cả vẫn đợi khi chợ bán buôn quần áo về mới thể quyết định.