Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 489: Đều già rồi, nhưng đều rất hạnh phúc

Cập nhật lúc: 2025-12-10 09:18:10
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nguyễn Bảo Bảo xách một túi sách về nhà. Nguyễn Thất Thất đang ghế tựa nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ của cô đổi nhiều so với 15 năm , cùng Nguyễn Bảo Bảo trông cứ như hai chị em.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Mẹ, gì ăn ?”

 

Nguyễn Bảo Bảo tới tủ lạnh tìm đồ ăn.

 

“Tự căng tin mà ăn.”

 

Nguyễn Thất Thất lười biếng đáp, trời nóng lên là cô chẳng nấu cơm, dù căng tin cái gì cũng .

 

“Chờ đợi ăn mòn con mắt.”

 

Nguyễn Bảo Bảo lấy nửa quả dưa hấu từ tủ lạnh , dùng thìa xúc ăn, sức ăn của cô bé vẫn như hồi nhỏ, một ngày ăn năm sáu bữa.

 

“Dù tháng cũng thi đại học, con thể giả vờ cái dáng vẻ mất ăn mất ngủ ?”

 

Nguyễn Thất Thất mở mắt, thấy bộ Thiên Long Bát Bộ đặt bàn, cạn lời trợn trắng mắt.

 

“Chỉ còn nửa tháng, cảm thấy con mất ăn mất ngủ thì thể thi điểm cao ?”

 

Nguyễn Bảo Bảo xúc một thìa dưa hấu to nhét miệng, còn hỏi ngược .

 

Nguyễn Thất Thất... hình như cũng chút đạo lý.

 

“Mẹ, bao giờ con về?”

 

Nguyễn Bảo Bảo ăn xong nửa quả dưa hấu, dùng tay áo tùy tiện lau miệng, chút nhớ trai.

 

“Không .”

 

Nguyễn Thất Thất thật sự , Khoai Tây hiện tại là trụ cột của 759, một năm hơn nửa năm ở bên ngoài nhiệm vụ.

 

“Thế bao giờ nhà chuyển sang nhà mới?”

 

Nguyễn Bảo Bảo quan tâm hỏi, khu nhà ở của cơ quan mới xây ít biệt thự nhỏ hai tầng, nhà cô phân một căn.

 

“Trước Tết chắc chắn chuyển, con mau lấy cơm , mang về cho một ít!”

 

Nguyễn Thất Thất lấy uy nghiêm của già sai bảo con gái lấy cơm.

 

Lục Dã và con trai đều ở nhà, thể sai bảo cũng chỉ còn con gái.

 

“Con gọi điện cho Cấu Tứ !”

 

Nguyễn Bảo Bảo phấn khích gọi cho Thao Cấu Tứ, cô và em gái Cấu Tứ thường xuyên cùng nhiệm vụ, độ phối hợp cực kỳ .

 

“Cấu Tứ , chị là Bảo Bảo đây, việc nhờ em giúp chút. Lớp 9/6 trường em đứa tên là Ngưu Hữu Hạnh, em từng gặp nó đấy. Sắp xếp cho nó chút ‘việc’ , ví dụ như ăn cơm nghẹn, uống nước sặc, nặng dính tay, nặng đùn quần, đường vấp ngã... một ngày tầm năm sáu . Đến lúc đó cho em ăn bánh bò trắng ngon tuyệt.”

 

“Là bánh bò trắng thằng Hạnh ?”

 

Trong điện thoại Thao Cấu Tứ hỏi.

 

, thằng nhóc thối chịu học điều , em gia tăng chút trắc trở cho cuộc sống của nó .”

 

“Không thành vấn đề, ngày mai bắt đầu luôn!”

 

Thao Cấu Tứ nhận lời ngay tắp lự, chuyện nhỏ như con thỏ.

 

Nguyễn Thất Thất ở bên cạnh mà buồn , cũng ngăn cản. Thằng bé nhà họ Ngưu quả thực cần quản giáo nghiêm khắc, nếu thể sẽ trại giáo dưỡng.

 

Kiếp cô từng bố kể, con cái nhà ai đ.á.n.h tù, chính là do học theo xã hội đen, học đến mê , trực tiếp ăn cơm tù.

 

Nguyễn Bảo Bảo cầm thẻ cơm và hộp cơm, hưng phấn căng tin. Cô bé ăn no nê một bữa ở đó, mang về cho già món thịt bò xào nhỏ và rau muống xào tỏi, cùng một hộp cơm.

 

“Mẹ, thi xong con qua chỗ dì Đào chơi, Cấu Tứ và Huyên Huyên cũng .”

 

Nguyễn Bảo Bảo lấy từ tủ lạnh hai cây kem, c.ắ.n một miếng hết một phần ba, một cây kem chẳng mấy chốc hết veo.

 

Con gái nhà khác dám ăn nhiều đồ lạnh, nhưng Nguyễn Bảo Bảo thì mùa đông cũng ăn, cơ thể cô bé như cái lò sưởi, một ngày ăn mười mấy cây kem cũng chẳng , vẫn nhảy nhót tưng bưng, khí huyết cực vượng.

 

“Chân ở con, thì .”

 

Nguyễn Thất Thất đối với hai đứa con đều áp dụng chính sách thả rông, dù cũng chẳng ai bắt nạt nổi chúng nó.

 

Được sự cho phép, Nguyễn Bảo Bảo hưng phấn chạy sang phòng sách cách vách, cô bé chân , chân Lục Dã liền về tới.

 

Người đến tuổi trung niên, Lục Dã trầm hơn nhiều. Anh Giang Thành họp, cửa reo lên: “Thất Thất, Bảo Bảo, ăn váng đậu .”

 

Anh cố ý mua váng đậu, món mà cả Nguyễn Thất Thất và con gái đều thích.

 

“Bố, con nhớ bố c.h.ế.t!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-489-deu-gia-roi-nhung-deu-rat-hanh-phuc.html.]

 

Nguyễn Bảo Bảo ngửi thấy mùi thơm, vui vẻ chạy , ôm lấy Lục Dã nũng.

 

“Con là nhớ váng đậu thì , mau ăn !”

 

Lục Dã cạo nhẹ mũi cô bé, chia váng đậu thành hai phần, phần nhiều cho Nguyễn Thất Thất, phần ít cho con gái.

 

Nếu Khoai Tây ở nhà, sẽ chia ba phần, phần nhiều cho vợ, hai phần còn giống hệt cho hai em.

 

Nguyễn Thất Thất cũng bao giờ từ chối sự đối xử "thiên vị" của Lục Dã. Các con sẽ yêu và gia đình riêng của chúng, Lục Dã mới là cùng cô đến già, sự thiên vị của cô cũng chỉ dành cho Lục Dã.

 

“Cũng con gặp đàn ông ưu tú giống như bố nữa?”

 

Bị thồn "cơm chó" thứ N, Nguyễn Bảo Bảo ngưỡng mộ tình yêu của bố , cũng khao khát.

 

“Sớm muộn gì cũng sẽ gặp thôi.”

 

Nguyễn Thất Thất .

 

Bảo Bảo nhà cô "khai khiếu" muộn quá, còn tình ái là gì. Thằng bé Khương Trác Tuyệt ưu tú, đối xử với Bảo Bảo cũng , còn An T.ử ở Hồng Kông cũng thích Bảo Bảo. Hai đứa trẻ cô đều ưng ý, nhưng cuối cùng vẫn do Bảo Bảo quyết định, cô can thiệp.

 

Còn về phần cu Khoai Tây, cô càng sẽ quản, thằng bé từ sớm biểu lộ ý định sẽ kết hôn.

 

Nguyễn Thất Thất hiểu, phận của Khoai Tây quả thực khó tìm đối tượng kết hôn thích hợp, vẫn là đợi lịch kiếp ở nhân gian xong, trở về cố hương của nó hãy tìm .

 

Nguyễn Bảo Bảo chỉ ăn mấy miếng váng đậu, chỗ còn dùng hộp cơm đựng cẩn thận.

 

“Con mang qua cho ông Mãn và ông nội đây.”

 

“Cầm cả chỗ nữa.”

 

Nguyễn Thất Thất chia một nửa phần váng đậu của , bảo Nguyễn Bảo Bảo mang .

 

Lục Đắc Thắng và Mạc Thu Phong đều hơn 80 tuổi, hai ông bà nhà họ Lâu cũng , nhờ linh chi của Nguyễn Thất Thất thường xuyên bồi bổ nên đều minh mẫn, khỏe mạnh.

 

Duy chỉ Tạ Đào Chi sức khỏe suy yếu nghiêm trọng, mấy năm qua đời, coi như là c.h.ế.t già tại nhà. Bạch Phong Thu mặc áo tang, đưa bà cụ lên núi.

 

Còn Ma Ma Tương, tuy rằng thường xuyên ăn nhân sâm linh chi tẩm bổ, nhưng hai năm cũng c.h.ế.t già, điều nó để hậu duệ là một chú ch.ó vàng giống hệt nó. Mãn Tể vẫn gọi nó là Ma Ma Tương, phảng phất như thứ từng đổi.

 

Nguyễn Bảo Bảo ôm hai hộp cơm, tìm Lục Đắc Thắng .

 

“Ván tính, sơ suất thôi, !”

 

“Sơ suất cái gì, rõ ràng, ông đặt quân xuống !”

 

“Cái mắt lão thị của ông thì rõ cái quái gì, ông đây nhầm là nhầm. Mạc Thu Phong ông đừng lải nhải, nếu ông đây chơi cờ với ông nữa!”

 

Lục Đắc Thắng hùng hồn đòi nước cờ, chọc cho Mạc Thu Phong tức đến bật .

 

“Là ông đây hạ chơi cờ với ông, Lục Đắc Thắng ông đúng là càng sống càng thụt lùi, ông đây thèm chấp!”

 

Mạc Thu Phong tuổi tác tăng cao, càng thêm thật thà, tính tình cũng nóng nảy hơn mấy năm một chút, chịu nổi cái tính của Lục Đắc Thắng.

 

“Được , ông thanh cao, ông giỏi giang, tới tới tới, ván mới!”

 

Lục Đắc Thắng ngược hiền hòa hơn mấy năm nhiều, ôn tồn dỗ dành vài câu, Mạc Thu Phong lúc mới trở .

 

Nguyễn Bảo Bảo ở cổng viện ngất, đợi hai cụ bắt đầu ván mới cô bé mới .

 

“Ông nội, ông Mạc, ăn váng đậu , bố cháu mới mua về đấy ạ!”

 

Nhìn thấy cô cháu gái bảo bối, Lục Đắc Thắng cờ quạt gì cũng vứt hết, hưng phấn đón lấy váng đậu.

 

Lục Viện Triều cũng kết hôn, sinh hai con trai, cho nên Nguyễn Bảo Bảo là cô cháu gái duy nhất của nhà họ Lục, càng là cục vàng cục bạc của Lục Đắc Thắng.

 

“Ông nội, ông Mạc, hai ông chơi tiếp ạ, cháu qua chỗ ông Mãn đây.”

 

“Đi !”

 

Lục Đắc Thắng ăn váng đậu ngon lành, vui vẻ phẩy phẩy tay.

 

Mạc Thu Phong chút ghen tị, so với sự náo nhiệt của nhà họ Lục, ông và con cháu vẻ quạnh quẽ hơn nhiều, nhưng ông sớm quen , cuộc sống bình lặng như bây giờ cũng .

 

Nguyễn Bảo Bảo tới nhà họ Lâu, còn cách hơn mười mét, Ma Ma Tương vẫy đuôi đón , ngay đó là Mãn Tể.

 

Mãn Tể hơn 50 tuổi nhưng trông vẫn trẻ, tóc vẫn đen nhánh, khác biệt mấy so với 15 năm .

 

“Ông Mãn, ăn váng đậu !”

 

Nguyễn Bảo Bảo cầm một miếng váng đậu, tự tay đút cho ông, Mãn Tể đặc biệt vui vẻ, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

 

 

Loading...