Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 479: Hạ Đào vẫn trước sau như một, thoắt ẩn thoắt hiện như ma

Cập nhật lúc: 2025-12-10 09:18:00
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bà lão kinh ngạc đến mức ngừng , thần sắc ngẩn ngơ, đầu óc nhất thời load kịp.

 

Hồi lâu , bà mới dè dặt hỏi: "Sang bên ?"

 

" , đưa hai qua đó, tìm cho An T.ử cha nuôi thật lợi hại. Họ đều là , sẽ nuôi dạy An T.ử nên . Sau khi lớn lên, để An T.ử tự đòi tài sản thuộc về thằng bé, thế nào?"

 

Nguyễn Thất Thất nhắc nữa.

 

Mắt bà lão sáng lên trong chốc lát. Nếu thật sự tìm cha nuôi lợi hại cho An Tử, bà chắc chắn thể yên tâm nhắm mắt.

 

Cũng , bà niềm tin kỳ lạ hai con xinh mắt , trực giác mách bảo đối phương sẽ lừa bà.

 

Hơn nữa bà là một bà già nghèo kiết xác, lừa bà cũng chẳng lợi lộc gì.

 

" sang bên phiền phức lắm, một già cả, chỉ sợ liên lụy đến các cô."

 

Bà lão trong lòng rối rắm. Tuy tin tưởng Nguyễn Thất Thất, nhưng bà vẫn tận mắt thấy cha mới của An T.ử mới yên tâm .

 

Cả nhà chủ cả chỉ còn mỗi giọt m.á.u là An Tử, bà phó thác đứa bé cho mới , nếu xuống suối vàng ăn với chủ.

 

" dám nhận lời thì tự nhiên bản lĩnh đưa hai . Ngày xuất phát kịp ?" Nguyễn Thất Thất hỏi.

 

"Kịp, kịp chứ. Cảm ơn cô, ... dập đầu tạ ơn cô!"

 

Bà lão cũng là quyết đoán, lập tức đưa quyết định.

 

Bà kéo An T.ử định quỳ xuống, Nguyễn Thất Thất đỡ dậy, nhưng cô nhận cái lạy của An Tử.

 

Cô dặn hai bà cháu thu dọn đồ đạc xong thì đến nhà khách tìm cô.

 

"Tối nay sẽ qua."

 

Bà lão trong lòng vô cùng kích động. Bà mơ cũng ngờ, chỉ định trả cái bao lì xì mà nhận niềm vui lớn đến thế.

 

Đêm hôm đó, hai bà cháu quả nhiên đến nhà khách. Nguyễn Thất Thất thuê cho họ một phòng. Cô giấy giới thiệu của 759, các ban ngành cả nước đều công nhận, vô cùng tiện lợi.

 

Bà lão thấy nhân viên nhà khách cung kính với Nguyễn Thất Thất, trong lòng càng thêm yên tâm.

 

Hôm , Nguyễn Thất Thất đưa họ bờ biển. Buổi tối thủy triều lên, sóng vỗ từng đợt, gió biển mang theo vị mặn chát thổi lạnh buốt.

 

An T.ử rùng một cái. Bà lão ôm chặt lấy cháu, nhưng cả hai đều quá gầy gò, dù ôm cũng chẳng ấm hơn là bao.

 

"Cho !"

 

Nguyễn Bảo Bảo cởi áo khoác của , khoác lên An Tử.

 

"Cậu sẽ lạnh đấy, tớ cần ."

 

An T.ử trả , Nguyễn Bảo Bảo từ chối: "Tớ sợ lạnh nhất đời!"

 

Vốn dĩ cô bé mặc áo khoác, là bắt mặc nên mới mặc, cởi thoải mái bao.

 

An T.ử còn đang do dự, Khoai Tây : "Mặc , em gái tớ sợ lạnh thật ."

 

"Bảo Bảo, các em đợi ở đây nhé, với lấy thuyền."

 

Khoai Tây dặn dò em gái, cùng Nguyễn Thất Thất một góc khuất lấy thuyền. Thực thuyền để trong gian. Thường xuyên giữa hai bờ, Nguyễn Thất Thất dứt khoát để một chiếc thuyền trong gian cho tiện.

 

"Biết ạ!"

 

Nguyễn Bảo Bảo ngoan ngoãn gật đầu, còn chu đáo bảo An Tử: "Các lui trong một chút, sắp thủy triều lên , sẽ ướt giày đấy."

 

"Cậu nhiều thật."

 

An T.ử cô bé với ánh mắt ngưỡng mộ, trong lòng thì thấy hổ thẹn.

 

Em gái nhỏ hơn mà cái gì cũng giỏi hơn . Sang bên học hỏi thật từ cha mới, lớn lên báo thù cho cha , còn cho bà nội cuộc sống sung sướng, ngày nào cũng mua ngỗng bà thích nhất cho bà ăn.

 

Mỗi qua tiệm ngỗng , bà nội đều một lúc, hít hà mùi thơm, còn đùa là hít mấy hương cũng ăn bát cháo trắng.

 

"Cậu sách nhiều cũng sẽ nhiều thôi."

 

Nguyễn Bảo Bảo hất cái cằm tròn trịa lên, giọng cụ non.

 

"Ừ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-479-ha-dao-van-truoc-sau-nhu-mot-thoat-an-thoat-hien-nhu-ma.html.]

 

An T.ử ngoan ngoãn gật đầu. Cậu thích sách. Bà nội thỉnh thoảng nhặt mấy cuốn truyện tranh rách nát mang về cho xem.

 

Cậu một cuốn truyện tranh sạch sẽ, nguyên vẹn. Trong ngõ hiệu sách, một hào thể cả ngày. Cậu thường xuyên mơ thấy một hào, hiệu sách truyện cả ngày, trong mơ vui sướng bao.

 

Nguyễn Thất Thất và Khoai Tây lái thuyền tới. Đêm khuya tĩnh lặng, bờ biển chỉ nhóm bọn họ.

 

Đợi lên thuyền hết, Nguyễn Thất Thất lái về phía bờ bên . Hai bà cháu Dương Thành ngày càng xa dần, cảm giác như đang mơ.

 

Họ nghĩ đủ cách cũng sang , Nguyễn Thất Thất dễ dàng đưa họ như . Họ đúng là gặp quý nhân !

 

Trời gần sáng thì họ đến Hương Giang thuận lợi. Đợi xuống thuyền hết, Nguyễn Thất Thất lái thuyền chỗ vắng, thu gian.

 

Ăn sáng ở gần đó xong, Nguyễn Thất Thất đưa hai bà cháu về chỗ ở núi để ngủ bù một giấc.

 

"Chị ơi, đến , thảo nào hôm qua mắt trái em cứ giật liên tục!"

 

A Hương dậy sớm, nhiệt tình đón tiếp. Nhìn thấy hai bà cháu lạ mặt, cô cũng hỏi nhiều.

 

"Đưa họ phòng khách nghỉ ngơi, tìm mấy bộ quần áo cũ của Khoai Tây đây." Nguyễn Thất Thất dặn dò.

 

"Vâng."

 

A Hương gật đầu, đưa hai bà cháu đang chút lúng túng phòng khách. Thấy bà lão chân tay tiện, cô liền đỡ bà.

 

"Cảm ơn cô, phiền cô quá."

 

Bà lão liên tục cảm ơn. Từ khi đến Hương Giang, bà cứ cảm giác hoang mang chân thực, sợ đây chỉ là giấc mộng , tỉnh mộng bà và An T.ử đối mặt với cuộc sống nghèo khổ.

 

"Bà đừng khách sáo với cháu, cháu tên là A Hương, chị cháu tên A Hồng, chuyện gì bà cứ gọi chúng cháu."

 

Giọng A Hương thiện, hề tỏ vẻ khinh thường vì quần áo rách rưới hai bà cháu.

 

Trước khi gặp Nguyễn phu nhân, cô cũng chẳng khác gì họ.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Phòng khách ngày nào cũng dọn dẹp, thể ở ngay. A Hương tìm quần áo cũ của Khoai Tây và quần áo của cho hai bà cháu .

 

"Chắc mệt , hai tắm rửa , đó ngủ một giấc thật ngon nhé."

 

A Hương sắp xếp xong xuôi liền lui , còn chu đáo khép cửa .

 

Bà lão Từ Sửa Phượng sờ sờ tấm ga trải giường trắng muốt, mềm mại, đồ đạc trong phòng, đều cao cấp.

 

Trước nhà họ Võ cũng ở nhà như thế . Bà tuy là ở nhưng vì là hầu cận của mợ cả nên sống cũng tệ, việc nặng nhọc, ăn uống cũng khác chủ nhân là mấy.

 

"An Tử, con vốn dĩ là thiếu gia ở nhà cao cửa rộng thế . Con nhớ kỹ lời bà, khi học thành tài, tìm Võ Vân Đào!"

 

Trong mắt Từ Sửa Phượng ánh lên hận thù. Võ Vân Đào quá âm độc, An T.ử còn quá yếu, mối thù huyết hải thâm thù chỉ thể nhẫn nhịn.

 

"Con nhớ ạ!"

 

An T.ử trịnh trọng gật đầu, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghị lực.

 

Hai bà cháu ngủ một giấc đến chiều, tinh thần . Nguyễn Thất Thất gọi điện cho Hạ Đào, gọi về nhà riêng ai máy.

 

Cô gọi đến quán , máy là Cam, giọng sang sảng: "Quán Ký Cam xin , đặt cơm ?"

 

"Cháu là Nguyễn Thất Thất, Hạ Đào ở đó ạ?"

 

"Thất Thất , , . A Đào ơi, Thất Thất tìm con !"

 

Mẹ Cam vui mừng gọi lớn vọng lên lầu.

 

Chưa đầy 30 giây, một bóng trắng lướt xuống như ma, Hạ Đào đầu bù tóc rối xuất hiện mặt Cam.

 

"A Đào, con mặc bộ đồ ngủ mới mua? Bộ đó mà?"

 

Mẹ Cam con dâu mặc bộ đồ ngủ rách rưới từ đời nào, vá chằng vá đụp mà ngán ngẩm. Nhà thiếu tiền mà con dâu cứ tiết kiệm quá mức.

 

"Lãng phí là đáng hổ!"

 

Hạ Đào lạnh lùng giải thích, cầm lấy điện thoại, lạnh giọng: "Có gì mau!"

 

Sáng sớm tinh mơ gọi điện thoại là bọn dở , cô c.h.ử.i thề là tính tình lắm .

 

 

Loading...