Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 477: Khoai Tây: Em gái không phải đạo đức giả, là sống thật

Cập nhật lúc: 2025-12-10 09:17:58
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cậu bé nuốt nước miếng ừng ực, ngón tay nhem nhuốc đưa lên miệng mút, nhưng dám nhận bánh.

 

Trước cũng một cô bé sạch sẽ xinh cho một miếng bánh quy. Cậu nhận lấy thì cô bé chạy tới đánh, còn mắng là ăn cắp. Bà nội dập đầu xin chuyện mới qua.

 

"Đừng mút tay nữa, tay bẩn lắm, giun đấy."

 

Nguyễn Bảo Bảo thấy ghê, bụng nhắc nhở.

 

Cậu bé ngượng ngùng bỏ tay , tự ti cúi đầu. Cô bé mặt còn sạch sẽ xinh hơn cô bé , cảm thấy hổ.

 

"Mau cầm lấy , tay tớ mỏi ."

 

Nguyễn Bảo Bảo giục. Cậu bé do dự, đói lắm , ăn miếng bánh trông ngon lành nhưng dám.

 

Bà lão đang bới rác chú ý thấy, tới trách mắng bằng tiếng địa phương. Cậu bé tủi biện bạch: "Cháu lấy."

 

"Không lấy là đúng, về nhà bà nấu mì cho ăn."

 

Ánh mắt bà lão lộ vẻ tán thưởng. Nghèo cho sạch, rách cho thơm, thể để cháu hình thành thói quen ngửa tay xin đồ khác.

 

"Cô bé , mang về , chúng cần!"

 

Bà lão tiếng địa phương, Nguyễn Bảo Bảo hiểu, tưởng họ chê ít bèn đưa cả gói bánh cùng bao lì xì trong túi .

 

"Cho các tất đấy!"

 

Thấy họ nhận, Nguyễn Bảo Bảo đặt bánh và bao lì xì xuống đất lùi vài bước, hiệu cho hai bà cháu lấy.

 

Nguyễn Thất Thất vốn định xen chuyện trẻ con, nhưng thấy bà lão định bỏ bèn bước tới : "Con gái ác ý , con bé chỉ chia sẻ bánh ngon với cháu bà thôi."

 

Sắc mặt bà lão đổi, nhưng thái độ vẫn kiên quyết: "Không cần chia sẻ, chúng nghèo nhưng tự trọng."

 

"Nghèo chỉ là tạm thời thôi. Tục ngữ câu ' ai giàu ba họ, ai khó ba đời', cháu trai bà sẽ ưu tú thì . Chúng chỉ là khách du lịch đến Dương Thành chơi, ý gì khác ."

 

Nguyễn Thất Thất cũng nhiều, nhặt đồ đất, với hai bà cháu dắt hai con .

 

"Đồ của cô vứt ?"

 

Bà lão gọi to.

 

"Để cho cần dùng!"

 

Nguyễn Thất Thất đáp một câu. Nguyễn Bảo Bảo đầu vẫy tay rối rít với hai bà cháu, hét lớn: "Bánh ngon lắm đấy!"

 

Gương mặt bà lão rung động. Dù nhạy cảm đến , bà cũng cảm nhận con Nguyễn Thất Thất khác với những từng bắt nạt bà cháu bà, họ thực tâm giúp đỡ.

 

Bà nhặt bao lì xì và gói bánh đất lên. Bao lì xì dày, mở thấy bên trong là tờ 50 đồng, bà sợ hãi quanh, thấy ai mới thở phào.

 

"Về nhà!"

 

Bà lão rác cũng nhặt nữa, kéo cháu trai chạy nhanh về nhà. Về đến nơi, bà đóng chặt cửa mới yên tâm, đếm đếm ba , đúng thật là 50 đồng.

 

"Làm mà vô tâm quá, cho trẻ con cầm nhiều tiền thế !"

 

Bà lão tưởng Nguyễn Thất Thất trong bao lì xì nhiều tiền như , quyết định lát nữa tìm trả .

 

"Bà ơi, bánh ăn ạ?"

 

Cậu bé lắp bắp hỏi, đói lắm .

 

"Ăn !"

 

Bà lão cuối cùng cũng nhượng bộ. Cậu bé vui vẻ cầm miếng bánh, đưa cho bà : "Bà ăn !"

 

"Bà thích ăn, cháu ăn ."

 

Bà lão từ chối, tin, bà đành c.ắ.n một miếng nhỏ mới chịu ăn.

 

Nhìn cháu trai ăn ngon lành, bà lão khỏi thở dài. Đứa trẻ đáng thương, theo bà một ngày sung sướng, cũng tìm bố nó ?

 

Haizz!

 

Nguyễn Thất Thất mua thêm một gói bánh khác cho con gái, sợ cô nhóc đói.

 

Cầm gói bánh tay, Nguyễn Bảo Bảo đột nhiên hỏi: "Mẹ, con đạo đức giả lắm ?"

 

"Đương nhiên là , con sống thật quá chứ!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-477-khoai-tay-em-gai-khong-phai-dao-duc-gia-la-song-that.html.]

Nguyễn Thất Thất bất ngờ, ngờ con gái hỏi câu . Còn nhỏ xíu mà đạo đức giả là gì?

 

Con nha đầu nghịch ngợm nhà cô thì liên quan gì đến đạo đức giả chứ.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

"Có em nhầm giữa 'đạo đức giả' và 'mập giả tạo' ? Mà em cũng mập giả tạo, em là mập thật!"

 

Anh trai Khoai Tây lúc nào cũng quên trêu chọc em gái.

 

Nếu là khi, Nguyễn Bảo Bảo chắc chắn sẽ lao đ.á.n.h với trai. Cô bé ghét nhất chê béo, ai cũng , trừ đáng kính của cô bé.

 

hôm nay, Nguyễn Bảo Bảo tâm trạng cãi , cô bé đang trầm tư suy nghĩ.

 

" con thấy đạo đức giả. Vừa con chê bà và bẩn, chạm họ, nhưng con giúp họ."

 

Nguyễn Bảo Bảo diễn đạt trôi chảy ý nghĩ phức tạp, năng lộn xộn.

 

Cô bé nghĩ lẽ nên đưa bánh và lì xì tận tay cho bà cụ, nhưng vì ngại bẩn nên đặt xuống đất. Nghĩ thấy đạo đức giả.

 

"Đấy đạo đức giả, đấy là lẽ thường tình, cũng ngại bẩn mà."

 

Nguyễn Thất Thất giải thích cho con gái. Cô cũng việc tiếp xúc tay chân với hai bà cháu . Làm như thế diễn trò thì chính là thánh nhân thật sự.

 

"Mẹ cũng thế ạ?"

 

Mắt Nguyễn Bảo Bảo sáng lên.

 

" !"

 

Nguyễn Thất Thất gật đầu.

 

"Con , thấy họ con vẫn sẽ giúp."

 

Nguyễn Bảo Bảo gỡ bỏ khúc mắc, biến thành chú chim non vui vẻ, nhảy chân sáo .

 

Sáng hôm ăn sáng ở nhà khách, gia đình ba họ hội họp với con Thượng Quan Thanh. Con gái cô tên là Thượng Quan Huyên. Vì Thượng Quan Thanh cha mất sớm, em trai, Đinh Nhất chủ động để con gái theo họ , nối dõi tông đường cho nhà Thượng Quan.

 

hai em trai của cũng sinh con trai, cha cũng đồng ý.

 

Thượng Quan Huyên chính là bản thu nhỏ của Thượng Quan Thanh, còn nhỏ nhưng chín chắn. Hơn nữa cô bé thừa hưởng dị năng tốc độ của bố, chạy nhanh như gió, bố cộng cũng đuổi kịp.

 

Mỗi đến điểm du lịch, Thượng Quan Thanh đều dặn dò con gái: "Đừng chạy xa nhé!"

 

Cô bé đều nghiêm túc đảm bảo. Dương Thành cô bé chạy mòn cả chục vòng , hứng thú lắm.

 

Nguyễn Bảo Bảo và Thượng Quan Huyên gặp như quen , nhanh chóng thành đôi bạn với . Đương nhiên chủ yếu là Nguyễn Bảo Bảo , Thượng Quan Huyên .

 

Tuy Thượng Quan Huyên kém một tuổi nhưng vẻ chín chắn giống chị hơn, Nguyễn Bảo Bảo ríu rít như em gái nhỏ.

 

Đi dạo cả ngày, các điểm du lịch trong thành phố Dương Thành cũng gần hết. Ăn tối bên ngoài xong, Nguyễn Thất Thất đưa hai con về nhà khách. Lục Dã và Bé Mãn mấy ngày nữa mới tới.

 

"Mẹ ơi, con chơi với chị Bảo Bảo."

 

Thượng Quan Huyên về nhà, cô bé chơi cùng Bảo Bảo.

 

Tiếc là dị năng tốc độ của cô bé chỉ tác dụng đất liền, xuống nước thì chịu, nếu cô bé tự chạy chơi .

 

"Dì Thanh, con cũng chơi với em Huyên Huyên."

 

Nguyễn Bảo Bảo nắm tay Thượng Quan Thanh nài nỉ.

 

Nguyễn Thất Thất cũng đảm bảo sẽ chăm sóc cho cô bé, Thượng Quan Thanh đành đồng ý, ân cần dặn dò con gái: "Không chạy lung tung, nếu con chạy mất thì bố tìm đấy."

 

"Con ạ!"

 

Thượng Quan Huyên đảm bảo lia lịa.

 

Thượng Quan Thanh đưa họ về nhà khách tự về nhà.

 

Nguyễn Bảo Bảo kêu đói ăn bánh, Nguyễn Thất Thất đành đưa ba đứa trẻ cửa hàng gần đó mua. Vừa ngõ nhỏ thì một bà lão lao chặn đường.

 

"May quá tìm , trả các cô cái bao lì xì , bên trong 50 đồng đấy."

 

Bà lão trông sạch sẽ hơn hôm qua nhiều, hiển nhiên tắm rửa đồ, nhưng chiếc áo vá chằng vá đụp in mấy dấu chân, trông như ai đó đá.

 

" bao nhiêu tiền, là con gái tặng, bà cứ nhận lấy !"

 

Nguyễn Thất Thất cũng bất ngờ. Bao lì xì Thượng Quan Thanh đưa chắc chắn ít, hơn nữa bao lì xì Khoai Tây nộp lên cũng là 50 đồng.

 

 

Loading...