Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 332: Rình coi cuộc sống người khác như con gián trong bóng tối
Cập nhật lúc: 2025-12-09 23:59:54
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Được Mùa trong lòng đ.á.n.h thót một cái, tay chân luống cuống để . Hắn lờ mờ cảm nhận cô gái đối diện trong mắt chứa đầy sát khí, mà sát khí đó nhắm thẳng .
“Xin , cửa đáng lẽ ngó !”
Bạch Được Mùa xin nữa, quả thật là của khiến ngã.
“Anh xác thực là nên mở to hai mắt ch.ó mà cho kỹ !”
Hạ Đào nghiến răng, từng chữ thốt đều đằng đằng sát khí.
Mẹ kiếp, tối đen như mực mà tạt nước tiểu chuẩn lệch một li trúng giữa trán cô, ban ngày ban mặt đường thấy chiếc xe đạp lù lù thế , rõ ràng là cố ý.
Đồ khốn nạn!
Bạch Được Mùa theo bản năng lùi một chút. Cô gái sát khí quá nặng, như thấy một con d.a.o vô hình đang kề cổ, thật đáng sợ.
“Xin , cô ngã đau ở ? Có cần bệnh viện kiểm tra ?”
Hắn ân cần hỏi, cú ngã vẻ nghiêm trọng.
“Không cần!”
Hạ Đào lạnh một tiếng. Cô đồng da sắt, ngã một cái nhằm nhò gì, cần bệnh viện. Hơn nữa cô xưa nay đều tự đòi công đạo.
Nàng giơ tay lên, chuẩn tẩn cho Bạch Được Mùa một trận trò thì thấy một giọng già nua hiền từ: “Được Mùa, cứ ngây ở cửa thế?”
Tạ Đào Chi , thấy cô thì sững , ngay đó tươi hỏi: “Cô gái, ?”
“Không gì, hắt xì ~~~”
Hạ Đào thu tay , khuôn mặt hiền từ của Tạ Đào Chi, cô tự chủ nở một nụ , trông ngoan ngoãn hơn bất cứ lúc nào.
Hắt xì liền mấy cái to, mắt Hạ Đào đỏ hoe. Cô lấy khăn tay hỉ mũi thật mạnh, mũi cũng đỏ lên. Bạch Được Mùa chớp mắt, còn như g.i.ế.c , giờ trở nên vô hại, lật mặt nhanh hơn lật sách.
“Cháu nhiễm lạnh , nhà nấu bát nước đường đỏ gừng tươi, uống lúc còn nóng hổi, chui chăn cho toát mồ hôi là khỏi ngay.” Tạ Đào Chi .
“Không bếp bát gừng tươi đường đỏ.”
Hạ Đào buột miệng , xong liền hối hận. Tại cô cho lạ nhiều thông tin thật như ?
Điều tối kỵ của Ninja là để lộ quá nhiều thông tin thật về bản , cô phạm húy .
Ánh mắt Tạ Đào Chi lập tức lộ vẻ thương xót, cho rằng cuộc sống của Hạ Đào cực kỳ khó khăn, hèn chi ăn mặc phong phanh như , lạnh đến mức cảm.
“Cửa gió lớn, đấy lạnh lắm, nhà một lát .”
Bà nhiệt tình mời Hạ Đào nhà, cũng lo lắng về phận của cô. Tiểu Phượng đại viện là nơi an nhất thành phố, sẽ vấn đề gì.
Hạ Đào do dự. Lý trí bảo mau chạy , nhưng đôi chân ý nghĩ riêng, tự động di chuyển trong sân. Chờ khi cô hồn thì trong phòng .
“Được Mùa, con chuyện với cô gái , bà nấu bát nước đường gừng.”
Tạ Đào Chi hiền hậu với Hạ Đào bếp. Tuy quen Hạ Đào nhưng bà cảm nhận sự cô độc và thê lương cô gái , giống hệt bà năm xưa khi một gả về thôn Bạch Lý.
Hơn nữa bà câu “Đừng chạm ” của Hạ Đào. Sự chán ghét bản và nỗi hận thấu xương trong giọng đó, bà quá quen thuộc.
Sau khi xảy chuyện, bà mất nhiều năm mới thể đối mặt bình thường với địa chủ Bạch. Bà và địa chủ Bạch hữu danh vô thực. Khi kết hôn thỏa thuận rõ ràng: bà đưa cho địa chủ Bạch 500 đồng đại dương để mua ruộng đất, cũng ngăn cản ông nạp , nhưng chỉ một điều kiện là đảm bảo địa vị chính thất của bà, việc trong nhà do bà quyết định.
Địa chủ Bạch tuy tham tài nhưng lương tâm cũng tệ, khi cưới vẫn luôn tôn trọng bà. Dù bà chịu động phòng, đàn ông cũng cưỡng ép mà lấy lẽ mọn để sinh con nối dõi.
Tạ Đào Chi đối với địa chủ Bạch tuy tình yêu nhưng vẫn cảm kích ông . Nếu đàn ông , nửa đời của bà sẽ yên bình như .
Phản ứng của Hạ Đào, nếu cùng trải nghiệm thì thể hiểu . Cũng là một đứa trẻ đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-332-rinh-coi-cuoc-song-nguoi-khac-nhu-con-gian-trong-bong-toi.html.]
“Không cần phiền phức ạ, cháu về nhà tự nấu.”
Hạ Đào ngại phiền bà.
“Cháu chẳng bảo bếp gừng đường đỏ là gì? Nhanh lắm, cứ yên tâm đấy!”
Tạ Đào Chi , dùng chính lời của cô để chặn . Hạ Đào cứng họng gì.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Bạch Được Mùa nhịn , lập tức nhận ngay một cái lườm lạnh băng, Hạ Đào chẳng cho chút sắc mặt nào.
Mười mấy phút , Tạ Đào Chi bưng một bát nước đường gừng nóng hổi . Gừng thái sợi nhỏ, đường đỏ cho nhiều, nước đậm đặc. Hạ Đào uống một ngụm, cay nóng, vị ngọt, hương vị ngon.
Là hương vị trong ký ức của cô.
Hồi nhỏ cô trốn dầm mưa, nuôi sẽ mắng nấu nước đường gừng cho cô uống. Gừng cũng thái nhỏ như , chỉ là đường cho nhiều thế , bát cũng tinh xảo đẽ như , nhưng hương vị thì y hệt.
“Uống hết lúc còn nóng cho hết khí lạnh.”
Giọng hiền từ của Tạ Đào Chi vang lên bên tai. Hạ Đào ngẩng đầu, xuyên qua làn nước, khuôn mặt bà lão dường như biến thành nuôi, đang mỉm dịu dàng với cô.
Hạ Đào thất thần, mắt dần đỏ lên. cô nhanh tỉnh táo , giả vờ lơ đãng lau mắt, : “Ngon quá, cảm ơn bà nội!”
Nói xong, cô cúi gằm mặt, húp từng ngụm lớn.
“Từ từ thôi kẻo bỏng!” Tạ Đào Chi nhắc nhở.
Hạ Đào giảm tốc độ, uống hết bát nước đường gừng lớn. Người cô toát mồ hôi, mũi thông thoáng hơn, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
“Về nhà ngủ một giấc thật ngon, đừng nghĩ ngợi nhiều, cuộc sống sẽ ngày càng hơn thôi.”
Giọng Tạ Đào Chi dịu dàng. Hạ Đào chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu.
“Bà nội, cháu về đây, tạm biệt bà!”
Lệ khí Hạ Đào tan biến sạch mặt Tạ Đào Chi, trở nên đặc biệt ngoan ngoãn. Cô lễ phép chào từ biệt đạp xe , từ đầu đến cuối thèm Bạch Được Mùa lấy một cái.
Bạch Được Mùa sờ sờ mũi, cảm thấy thật khó hiểu. Hắn với cô gái mới gặp đầu mà, cô coi như kẻ thù nhỉ.
“Haizz, cũng là một đáng thương, hy vọng con bé thể vượt qua.”
Tạ Đào Chi thở dài thương xót. Bà mất gần cả đời mới miễn cưỡng vượt qua , hy vọng cô gái kiên cường hơn bà.
“Cô đáng thương chỗ nào? Hung dữ như bà chằn, còn xe đạp nữa chứ!”
Bạch Được Mùa hiểu. Đi xe đạp chứng tỏ điều kiện , quần áo Hạ Đào mặc cũng mới đến tám chín phần, chắc chắn thiếu tiền, gì mà đáng thương.
“Con hiểu . Sao con còn đưa đồ cho Thất Thất?”
Tạ Đào Chi giải thích nguyên nhân, chuyện liên quan đến danh tiết con gái nhà , bà thể lung tung.
“Con ngay đây. Bà nội, lát nữa con luôn nhé, chào bà nữa !”
Bạch Được Mùa vỗ trán, suýt quên việc quan trọng. Hắn định mang đồ sang cho Nguyễn Thất Thất thì cửa đụng Hạ Đào, lỡ dở thời gian.
“Mấy hôm nữa bà cũng , cần con tới thăm , mau !”
Tạ Đào Chi ở cửa tiễn cháu trai xa mới nhà.
Hạ Đào từ góc tường bước . Vừa cô như con gián trong bóng tối, rình coi hai bà cháu chuyện. Nội tâm cô tràn đầy ngưỡng mộ và ghen tị, thậm chí nghĩ nếu đổi chỗ cho Bạch Được Mùa, sống cùng Tạ Đào Chi thì hạnh phúc bao!
Cô tự giễu, đạp xe bỏ .
Tuy rằng cô thích bà cụ , nhưng món nợ với tên khốn nạn đó vẫn tính. Bất quá nể mặt Tạ Đào Chi, cô thể tay nhẹ một chút.