Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 327: Mày là con rể ở rể, mày có quyền phản đối sao?
Cập nhật lúc: 2025-12-09 23:59:49
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Đắc Thắng trừng mắt con trai, sang Nguyễn Thất Thất, thấy nàng im lặng liền thái độ của nàng, khỏi khẽ thở dài.
“Thật đứa bé theo họ ai cũng mà, hôn nhân tự do, đặt tên cũng tự do thôi. Chẳng lẽ họ Lục thì là cháu nội của ông Lục Đắc Thắng ?” Mạc Gió Thu trêu chọc.
“Cho dù họ Nguyễn thì đó cũng là cháu nội của !”
Lục Đắc Thắng tức khắc thông suốt. , trong đứa bé chảy dòng m.á.u nhà họ Lục, họ Nguyễn cũng ảnh hưởng việc nó gọi ông là ông nội.
“Uống rượu!”
Mạc Gió Thu chạm cốc với ông. Nghĩ thông suốt là .
Nói câu khó thì, lão Lục quan tâm đến Tiểu Dã, còn dung túng Lâm Mạn Vân bắt nạt thằng bé. Giờ Tiểu Dã chịu để con gọi ông là ông nội là may mắn lắm , nên đủ.
Tạ Đào Chi trong lòng tò mò, giọng điệu thì nhà họ Lục cũng yên lắm, lát nữa hỏi thăm Tiểu Phượng xem .
Tiểu Dã là con trưởng, ưu tú như , bố ruột còn là tư lệnh, nếu chịu uất ức lớn thì đời nào chịu ở rể?
Rượu quá ba tuần, Lục Đắc Thắng nhớ tới một chuyện, liền : “Đứa bé họ Nguyễn thì cứ họ Nguyễn , nhưng một điều……”
“Vốn dĩ con theo họ Nguyễn, con là rể ở rể, hiểu ?”
Bốn chữ ‘rể ở rể’, Lục Dã nhấn mạnh từng từ. Vừa ông già chọc tức, chút khó chịu nên nhấn mạnh nữa.
“Biết mày là rể ở rể , cứ nhắc mãi gì, vinh quang lắm ?”
Lục Đắc Thắng bực bội quát.
“Đặc biệt vinh quang, còn vinh quang hơn việc bố cưới vợ trẻ!”
Lục Dã hừ mạnh một tiếng, còn trợn trắng mắt.
Nắm đ.ấ.m Lục Đắc Thắng giơ lên. Ông mặc kệ, cho dù hôm nay là đêm 30, ông cũng tẩn cho thằng nhãi con ngỗ nghịch bất hiếu một trận!
Nguyễn Thất Thất quyết đoán gắp một miếng sườn to chặn họng Lục Dã, đó với Lục Đắc Thắng: “Bố ơi, nãy bố định gì thế ạ?”
Cơn giận của Lục Đắc Thắng nháy mắt tan biến, còn nặn nụ lấy lòng: “Là chuyện thế , đứa bé họ Nguyễn bố ý kiến……”
“Bố ý kiến thì cái tích sự gì?”
Lục Dã nhả miếng sườn , hậm hực chêm một câu.
Mặt Lục Đắc Thắng đen sì, nhanh hơn cả lật bánh tráng. Nguyễn Thất Thất cần đầu, trở tay vỗ bốp một cái đàn ông lời nhà . Hôm nay là đêm 30, thế nào cũng gây sự.
Lục Dã ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lục Đắc Thắng trừng mắt , tiếp tục với con dâu: “Bố là ông nội của cháu, cháu theo họ Nguyễn của con, bố ý kiến. quyền đặt tên cho cháu thể cho bố ?”
Ông cực kỳ thích đặt tên cho con cháu. Giải Phóng và Viện Triều đều là do ông đặt, tên bao nhiêu.
Vốn dĩ tên của Lục Dã là Lục Khải Hoàn (chiến thắng trở về), Lâm Mạn Vân m.a.n.g t.h.a.i ông đặt sẵn , nhưng Lâm Mạn Vân chịu dùng, đổi thành Lục Dã, là để con giống cỏ dại kiên cường lớn lên.
Ý nghĩa cũng tồi, nhưng Lục Đắc Thắng vẫn cảm thấy bằng cái tên Lục Khải Hoàn của ông.
“Dựa cái gì mà cho bố, con mới là bố đẻ của nó!”
Lục Dã kịch liệt phản đối, cũng đặt tên cho con.
“Ông đây kinh nghiệm hơn mày, ông đặt tận ba cái .”
Lục Đắc Thắng thổi râu trừng mắt tranh luận.
“Bố ở bên ngoài còn con rơi ?” Lục Dã ánh mắt nghi ngờ, vẻ mặt như thể tác phong sinh hoạt của ông vấn đề.
Bởi vì tên của Lục Xuân Thảo do ông già đặt.
Lúc ông già rời nhà , căn bản vợ cả đang mang thai.
“Ông đây đặt tên cho mày đấy thằng ranh con, tên là Lục Khải Hoàn, nhưng mày chịu dùng, cứ nhất quyết đòi đặt là Lục Dã!”
Lục Đắc Thắng tức đến mức đ.ấ.m . Nghịch t.ử luôn cách chọc tức ông, tức c.h.ế.t ông mất thôi.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Lục Dã bĩu môi, trong lòng thoáng chút xúc động. Hóa năm đó ông già cũng từng mong chờ sự đời của !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-327-may-la-con-re-o-re-may-co-quyen-phan-doi-sao.html.]
“Dù tên con của con do con đặt, liên quan đến bố.”
Lục Dã vẫn phản đối, còn định bụng đêm nay bắt đầu nghĩ tên, nghĩ vài trăm cái.
“Mày là thằng con rể ở rể, mày quyền phản đối ?”
Lục Đắc Thắng hừ lạnh một tiếng, hung hăng đốp một câu. Nhìn thấy bộ dạng nghẹn họng của nghịch tử, ông sướng còn hơn uống cả chai Mao Đài.
Khóe miệng Nguyễn Thất Thất giật giật. Hai cha con ngày nào cũng gà bay ch.ó sủa, giúp lưu thông m.á.u huyết, rèn luyện khả năng phản ứng, hèn chi Lục Đắc Thắng thể rắn chắc như .
Nàng vỗ vỗ tay Lục Dã trấn an, đó với Lục Đắc Thắng: “Bố sẽ đặt mấy cái tên kiểu Thiết Đản (trứng sắt) Cẩu Đản (trứng chó) đấy chứ ạ?”
“Bố là loại ít học thế ? Bố từng học bổ túc văn hóa đấy nhé.”
Lục Đắc Thắng giọng điệu đầy tự hào, ông lão nông dân thất học.
“Vậy giao cho bố ạ.”
Nguyễn Thất Thất sảng khoái đồng ý, chỉ cần Thiết Đản Cẩu Đản, gọi là gì cũng .
Nàng cùng suy nghĩ với Mạc Gió Thu, họ gì tên gì cũng .
Hơn nữa mấy cái tên Lục Đắc Thắng đặt đều mang đậm đặc sắc thời đại, cũng .
“Thất Thất con cứ yên tâm, bố nhất định sẽ đặt cho cháu nội một cái tên thật kêu, thật .” Lục Đắc Thắng vui như mở cờ trong bụng, định tối nay về tra từ điển ngay.
“Bố ơi, chắc là cháu trai ạ, cũng thể là cháu gái.”
Nguyễn Thất Thất nhắc nhở.
“Bố sẽ chuẩn vài cái tên, cả nam cả nữ, đến lúc đó các con cứ chọn.”
Lục Đắc Thắng tính toán đấy. Cháu trai cháu gái tên đều chuẩn sẵn, đứa dùng thì để đứa , Giải Phóng và Viện Triều cũng còn sinh con mà.
Bữa cơm đoàn viên nhà họ Lục hôm nay kéo dài lâu. Bên ngoài tiếng pháo nổ đùng đoàng, trong nhà tiếng vui vẻ hòa thuận, nhà nhà đều ngập tràn niềm vui và hạnh phúc.
Trên một ngọn núi nọ ở tỉnh Hồ Nam, mộ phần rải rác. Dưới chân núi tiếng pháo ngớt, núi lạnh lẽo.
Hạ Đào quỳ một ngôi mộ, bia khắc dòng chữ:
Mộ phần của cha Hạ Công Bình và Lý Nhị Muội
Dòng lạc khoản ghi: Con gái bất hiếu Hạ Đào lập mộ.
Đây là mộ của cha nuôi nàng. Năm đó khi cha nuôi sát hại, đám ném xác họ lên núi. Nàng tìm kiếm núi mấy ngày trời mới tìm thấy t.h.i t.h.ể thú hoang gặm nhấm còn nguyên vẹn, chẳng phân biệt ai với ai.
Lúc nàng tiền cũng chẳng sức chôn cất cha t.ử tế, đành đào cái hố núi chôn cất qua loa, dấu hiệu, định bụng điều kiện sẽ chôn cất cho cha .
Mãi đến năm 17 tuổi, khi g.i.ế.c sạch đám , nàng mới cơ hội xây mộ cho cha .
Hạ Đào lấy từ trong gùi một nồi thịt đầu heo nguội lạnh, nhóm lửa hâm nóng . Nàng bày một đĩa lạc rang, một đĩa đậu phụ khô ngũ vị hương, còn hai đĩa bánh điểm tâm, đều là món cha nuôi thích ăn.
“Cha, , con phát tài , đồ ăn năm nay tệ chứ? Rượu là Mao Đài đấy, lát nữa cha nếm thử xem.”
Hạ Đào lấy một chai Mao Đài, rót hai ly tưới xuống đất, rượu nhanh chóng thấm đất biến mất.
“Ngon ạ? Con mang theo ba chai, đủ cho chúng uống.”
Hạ Đào vui, bởi vì nàng cảm thấy cha nuôi uống sẽ vui. Nàng kính cha một ly , tự uống một chén, ăn một miếng thịt đầu heo, nhón vài hạt lạc hoặc miếng đậu phụ khô.
Gió núi lạnh buốt thổi vù vù rối tung mái tóc nàng, nàng cũng mặc kệ, tiếp tục cùng cha uống rượu ăn thịt.
Uống hết ba chai Mao Đài, Hạ Đào say. Nàng lấy bánh pháo trong gùi châm lửa, ném bên cạnh mộ cha .
Tiếng pháo nổ vang, khói bay mù mịt. Nàng nheo mắt ánh lửa chớp tắt, nước mắt lăn dài, ngừng dập đầu, lạy cái đến cái khác.
“Là con hại cha , con tư cách gọi hai là cha . Đều là của con, nếu tại con thì cha giờ vẫn còn sống khỏe mạnh. Cha chắc chắn sẽ tha thứ cho con……”
Hạ Đào lạy đến mệt lả, vật nền đất lạnh băng. Trước khi chìm giấc ngủ, nàng thì thầm điều ước:
Hy vọng cha nuôi thể trong giấc mơ của con, trò chuyện với con một chút!