Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 303: Ăn đồ hộp cho chó suốt ba ngày, ngon thật

Cập nhật lúc: 2025-12-09 16:11:16
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tin tức nhà cũ gia tộc Cúc Dã thiêu rụi, ngày hôm liền truyền khắp thành Kinh Đô. Các thế gia đại tộc đều phái tới an ủi, thuận tiện ngóng tin tức, đặc biệt là gia tộc Phúc Sơn, lời trong lời ngoài đều đang dò xét tổn thất của gia tộc Cúc Dã.

 

“Người hầu buổi tối việc riêng lơ là nên mới xảy hỏa hoạn, may mà cứu hỏa kịp thời, tổn thất lớn, sẽ ảnh hưởng đến hôn lễ một tháng , xin cứ yên tâm!”

 

Biểu cảm của Cúc Dã Con Người Tao Nhã bình tĩnh, nhưng thực ông đang gượng, cố chống đỡ.

 

Kỹ năng diễn xuất của lão già cũng lợi hại, thành công qua mặt tất cả thế gia đại tộc, hôn lễ với gia tộc Phúc Sơn cũng cứ theo lẽ thường mà cử hành.

 

Cúc Dã Ngàn Hạ cũng tìm , nhưng tổ chức sát thủ hét giá trời, bắt Cúc Dã Con Người Tao Nhã bỏ 6 triệu tiền chuộc, nếu sẽ thả .

 

Cúc Dã Con Người Tao Nhã dám đắc tội tổ chức sát thủ, đành ngậm bồ hòn ngọt, vay mượn lung tung, còn bán chút cổ phiếu, lúc mới gom đủ tiền chuộc đứa con trai và con dâu bất lực cùng Cúc Dã Ngàn Hạ.

 

Lần chuộc Cúc Dã Ngàn Hạ, bồi thường cho nước Hoa ít tiền xây xưởng, tốn một đống tiền, hơn nữa kho báu mất sạch, nguyên khí gia tộc Cúc Dã đại thương. Cúc Dã Con Người Tao Nhã tức sốt ruột, rốt cuộc ngã bệnh.

 

Cúc Dã Con Người Tao Nhã ốm liệt giường, gọi điện cho Cúc Dã Quá Lang ông coi trọng nhất, bảo mau chóng trở về chủ trì gia nghiệp.

 

Những việc nhóm Nguyễn Thất Thất cũng . Bọn họ lúc đang lênh đênh biển lớn, chán đến mức nhảy xuống biển bơi.

 

Khoang chứa hàng tối, bọn họ cũng dám thắp đèn, càng thể ngoài hít thở khí, mỗi ngày trừ thì vẫn là . Ma Ma Tương còn thể chạy ngoài hóng gió, bọn họ chỉ thể nghẹn trong khoang hàng.

 

“Còn bao lâu nữa mới đến Cảng Thành?”

 

Nguyễn Thất Thất chán nản vươn vai.

 

“Hai ngày nữa.”

 

Hạ Đào lấy bánh mì và nước từ trong túi , chia đồ ăn cho .

 

Ăn bánh mì liền mấy ngày, hiện tại thấy bánh mì đều chút buồn nôn, thật sự nuốt trôi. Ma Ma Tương ngậm một cái hộp đồ hộp tới, đặt mặt Mãn Nhãi Con, dùng móng vuốt hiệu cho bé mở .

 

“Gâu... Mở , ngon lắm!”

 

Ma Ma Tương dùng sức vẫy đuôi, nó ngửi thấy mùi thơm bay từ hộp đồ hộp, thèm c.h.ế.t ch.ó .

 

Ánh sáng trong khoang hàng tối, chỉ thể lờ mờ thấy là một cái hộp sắt, nhưng rõ hình vẽ và chữ . Nguyễn Thất Thất cầm lấy cái hộp, giật nắp mở , một mùi thơm nồng đậm tỏa , khiến chảy cả nước miếng.

 

“Thơm quá, sớm thế ăn cái .”

 

Lục Dã nuốt nước miếng ực một cái, đồ hộp chắc chắn ngon hơn bánh mì khô khốc. Hắn dùng sức xoa đầu Ma Ma Tương, khen: “Giỏi lắm, mày ăn !”

 

“Gâu...”

 

Ma Ma Tương đắc ý vẫy đuôi, nhe răng đặc biệt vui vẻ, còn đẩy cái hộp mở về phía Mãn Nhãi Con, ý bảo bé ăn .

 

“Em ăn .”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Mãn Nhãi Con ôn nhu vuốt đầu Ma Ma Tương, bảo nó ăn , trong khoang hàng nhiều đồ hộp như , đủ cho bọn họ ăn.

 

Lục Dã tháo dỡ một thùng hàng, bên trong quả nhiên đều là đồ hộp. Hắn vui vẻ mở một hộp, mùi thịt tỏa khắp khoang, thèm đến mức đều chảy nước miếng, ngay cả nội tâm như Mạc Kính Tùng cũng nuốt nước miếng vài cái.

 

“Ngon thật, đồ ăn của bọn Nhật dở tệ nhưng đồ hộp cũng tồi.”

 

Lục Dã ăn xong một hộp, khen dứt miệng, hương vị còn ngon hơn ăn ở tiệm cơm Kinh Đô.

 

Nguyễn Thất Thất cũng ăn một cái, quả thực ngon, chỉ là nhạt một chút, tanh, nhưng so với bánh mì khô khốc thì những đồ hộp là mỹ vị trần gian .

 

Ba ngày còn , bọn họ về cơ bản đều ăn đồ hộp. Sau khi tàu hàng cập cảng, bọn họ nhân cơ hội chạy . Lục Dã và Hạ Đào đều từng tới đây, hơn nữa đều đường chính ngạch, cho nên bọn họ quen cửa quen nẻo, nhẹ nhàng tránh né nhân viên công tác.

 

Một giờ , một nhóm bọn họ đường phố phồn hoa của Cảng Thành, mỗi đều xách hai chiếc vali mật mã, đầu bù tóc rối, quần áo nhăn nhúm như dưa muối, còn tỏa mùi cá mặn.

 

Người đường ngang qua bọn họ đều bịt mũi, ánh mắt ghét bỏ.

 

Lại qua một giờ, bọn họ ở khách sạn lớn sang trọng ở Cảng Thành. Lễ tân khách sạn ban đầu mắt ch.ó thấp, nhưng khi Nguyễn Thất Thất lấy một xấp đô la Mỹ, lập tức cung cung kính kính, màn biểu diễn từ ngạo mạn chuyển sang khúm núm sống động như thật.

 

Tắm rửa thoải mái ở khách sạn, quần áo sạch sẽ xong, Nguyễn Thất Thất lúc mới cảm thấy sống .

 

sô pha bên cửa sổ sát đất, uống rượu vang đỏ, vịnh Victoria xinh ngoài cửa sổ, thỏa mãn thở dài: “Đây mới là cuộc sống chứ!”

 

“Thất Thất, cái gì thế? Có là đồ hộp thịt ch.ó ?”

 

Lục Dã cầm cái vỏ hộp đồ hộp ngắm nghía nửa ngày cũng hiểu chữ đó, đồ hộp là thịt gì mà ngon thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-303-an-do-hop-cho-cho-suot-ba-ngay-ngon-that.html.]

 

“Anh cầm cái hộp đó gì? Còn ăn ngán ?”

 

Nguyễn Thất Thất trừng mắt, Cảng Thành là thành phố ẩm thực, khắp nơi đều món ngon, cô mới thèm ăn đồ hộp.

 

Lục Dã hì hì, cảm thấy cũng khá ngon mà.

 

Trên hộp chữ Nhật, còn hình đầu ch.ó đáng yêu. Nguyễn Thất Thất uống rượu vang chữ, một hồi, rượu vang trong miệng cô hết thơm, dày bắt đầu cuộn trào.

 

Thảo (Mẹ kiếp)!

 

Là đồ hộp cho chó!

 

Cô cư nhiên ăn đồ hộp cho ch.ó suốt ba ngày, thảo nào Ma Ma Tương ăn ngon lành như .

 

Rất c.h.ử.i thề... cái gì đó, nhưng cô nên c.h.ử.i cái nào.

 

Nguyễn Thất Thất c.ắ.n răng, dịch cho Lục Dã , thể để chỉ một cô thấy ghê tởm .

 

“Chó mà ăn ngon thế á? Thật là phí của giời.”

 

Phản ứng đầu tiên của Lục Dã là tức giận. Mẹ kiếp, ch.ó còn ăn ngon hơn , nực !

 

“Anh thấy ghê ?” Nguyễn Thất Thất hỏi.

 

“Có gì mà ghê, chuột còn ăn !”

 

Lục Dã cho là đúng.

 

Nguyễn Thất Thất uống một cạn sạch ly rượu vang, trong lòng nghẹn c.h.ế.t. Vì thế cô chạy sang phòng bên cạnh, cho nhóm Mạc Kính Tùng .

 

“Chó ăn đồ hộp ngon thế ? Cũng 20 năm , ch.ó nước Hoa chúng ăn đồ hộp ?”

 

Mạc Kính Tùng lập tức từ đồ hộp ch.ó liên tưởng đến dân sinh. Bá tánh nước Hoa còn ăn đồ hộp, ch.ó nước Nhật ăn . Khoảng cách giữa nước Hoa và nước Nhật quá lớn, ông hy vọng lời Nguyễn Thất Thất là thật, 20 năm thể đuổi kịp nước Nhật.

 

“Chó ăn thì cũng ăn .”

 

Lý do của Hạ Đào đầy đủ.

 

“Ngon!”

 

Mãn Nhãi Con khờ khạo, còn móc từ trong túi mấy hộp đồ hộp, bé cũng giấu mấy hộp mang , để dành cho Thất Thất và ông nội.

 

Nguyễn Thất Thất vỗ trán, buồn bực trở về phòng.

 

Từ đầu tới cuối chỉ một cô là kiểu cách, tự nhiên thấy chút hổ thẹn.

 

Bọn họ nghỉ ngơi chỉnh đốn ở Cảng Thành một ngày liền về đại lục, trực tiếp về Đàm Châu.

 

4,5 triệu đô la Mỹ , Nguyễn Thất Thất thuyết phục Hạ Đào nộp lên hết. Quốc gia hiện tại đang thiếu ngoại hối, tiền thể giải quyết tình thế cấp bách mắt.

 

Đơn vị 759 phát cho bọn họ mỗi 5 vạn tiền thưởng, đủ để họ ăn sung mặc sướng.

 

Nguyễn Thất Thất báo cáo ngắn gọn súc tích, giao cho Bùi Xa.

 

“Số vũ khí đó các cô xử lý thế nào? Phá hủy hết ?”

 

Giọng điệu Bùi Xa chút tiếc nuối, đều là vũ khí kiểu mới cả đấy, nếu thể mang về nghiên cứu thì , nhưng cũng hủy diệt vũ khí thì đơn giản, mang về mới khó.

 

“Giấu , qua một thời gian nữa đưa các lấy.”

 

Nguyễn Thất Thất úp mở, câu Bùi Xa thành cá c.ắ.n câu. Mặc cho truy hỏi thế nào, cô đều giấu ở .

 

“Qua năm , mệt c.h.ế.t , dù giấu ở chỗ đó an , chạy thoát . Còn nữa, tết nhận nhiệm vụ, nghỉ ngơi.”

 

Nguyễn Thất Thất ngáp một cái, gần đây việc quá sức, nghỉ ngơi cho khỏe.

 

Bùi Xa tự nhiên ý kiến, phê chuẩn kỳ nghỉ cho cô, đó báo cáo giúp cô, trọng điểm nhắc tới lô vũ khí , tỏ vẻ chờ qua tết là thể mang về.

 

Nguyễn Thất Thất trở đại viện, chỉ nghỉ ngơi một ngày thì điện thoại của Lâm xưởng trưởng như bùa đòi mạng gọi tới: “Thất Thất , cuối cùng cháu cũng về , bản thiết kế bao bì mới , cháu thể qua giúp chú chọn một cái ? Chú xem đến hoa cả mắt, lưỡng lự quá.”

 

 

Loading...