Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 255: Tẩn khỉ da đen = Có tiền = Được ăn thêm
Cập nhật lúc: 2025-12-09 14:13:57
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai con khỉ da đen vẫn thể xông qua, tên chỉ huy quát dừng .
Tên chỉ huy âm u em Lục Giải Phóng, như khắc ghi bộ dạng bọn họ đầu.
Lục Viện Triều giơ ngón út dốc ngược xuống về phía , còn kiêu ngạo hét lớn: “Cháu trai, qua đây dập đầu lạy ông nội !”
“Cháu trai qua đây, ông nội dạy chúng mày cách !”
Lục Giải Phóng cũng động tác tương tự, thái độ càng thêm kiêu ngạo.
“Chắt trai ơi, mau bò qua đây, ông nội dành dụm nước tiểu đồng t.ử 21 năm nay, cho chúng mày hời đấy!”
Thôi Hùng Vĩ càng ngông cuồng hơn, trực tiếp cởi cúc quần, b.ắ.n một dòng nước tiểu cao vút, thậm chí còn vượt qua đường biên giới, b.ắ.n sang đất đối phương.
“Mẹ nó, ông đây b.ắ.n xa hơn mày!”
Lục Viện Triều cam lòng yếu thế, vận khí đan điền, thả một dòng nước tiểu cực mạnh, quả thực xa hơn Thôi Hùng Vĩ, vài giọt còn b.ắ.n lên ủng tên chỉ huy.
“Ông đây còn xa hơn!”
Lục Giải Phóng hừ một tiếng, b.ắ.n một dòng còn xa hơn nữa, ướt luôn chiếc giày còn của tên chỉ huy.
“Đại đội trưởng cho chúng vượt biên giới khiêu khích !” Có lo lắng .
“Ông đây qua , qua đó là nước tiểu của ông, đại đội trưởng cũng cấm tiểu!”
Lý lẽ của Lục Giải Phóng hùng hồn, bởi vì trong thư Nguyễn Thất Thất , tìm cách dụ lũ khỉ da đen vượt biên, như mới thể quang minh chính đại mà tẩn.
Chiêu của trong 《36 kế》 gọi là ‘Tè bậy dụ khỉ’!
Cao tay lắm!
Lục Giải Phóng thập phần đắc ý, cảm thấy quả nhiên là kỳ tài ngút trời. Trước ở Đàm Châu và Giang Thành là hạn chế, tới biên giới mới thể phát huy hết tài năng.
“Không sai, quản trời quản đất còn quản cả chuyện ông đái ?”
Lục Viện Triều xả nước xong, cài cúc quần, giơ ngón út về phía tên chỉ huy đang sắp tức c.h.ế.t, khiêu khích cực độ.
“Mai ông đây mời chúng mày uống, bao no nhé!”
Thôi Hùng Vĩ cũng kiêu ngạo. Dù cũng từng là ấm ngông cuồng ở khu đại viện, căn bản cần diễn xuất, là bản sắc.
Đột nhiên, một con khỉ da đen ngao ngao kêu vọt qua đường biên giới, trong tay còn giơ s.ú.n.g gắn lưỡi lê, đ.â.m về phía Lục Giải Phóng.
“Anh, xuống!”
Lục Viện Triều hét lớn một tiếng, lao tới với tốc độ cực nhanh.
Lục Giải Phóng cũng cực nhanh rạp xuống đất, đây là sự ăn ý và tin tưởng luyện qua nhiều năm của hai em.
“Đánh c.h.ế.t mày cái đồ cháu chắt, ông nhịn chúng mày lâu , đồ ch.ó đẻ!”
Lục Viện Triều cưỡi lên con khỉ da đen, cướp lấy lưỡi lê ném xa. Các chiến hữu khác vội vàng nhặt lên, s.ú.n.g lên đạn, đối diện lũ khỉ da đen cũng lên đạn, hai bên giằng co.
Thôi Hùng Vĩ và Lục Giải Phóng cũng xông , ba đ.á.n.h hội đồng, con khỉ da đen nháy mắt đ.á.n.h cho răng rơi đầy đất.
Chỉ huy khỉ da đen yêu cầu thả , bên đương nhiên đồng ý, vượt qua biên giới chính là kẻ địch, b.ắ.n c.h.ế.t cũng oan.
“Đừng đ.á.n.h c.h.ế.t!”
Một chiến hữu lớn tuổi nhắc nhở. Anh đỡ cho khỉ da đen, mà là lấy đại cục trọng, thật sự gây án mạng sẽ rắc rối lớn.
Tuy rằng nghẹn khuất, nhưng hiện tại chỉ thể nhịn, chờ ngày Trung Quốc lớn mạnh thì cần nhịn nữa!
“Vậy thì đ.á.n.h cho tàn phế!”
Lục Giải Phóng hai lời, nhắm háng con khỉ da đen đang đất, hung hăng đá một cước.
Tiếp theo, Lục Viện Triều +1.
Thôi Hùng Vĩ +1.
Tiếng kêu t.h.ả.m thiết của con khỉ da đen vang vọng tận trời xanh. Những con khỉ da đen khác đều phẫn nộ gào thét, hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t ba bọn họ, nhưng lệnh chỉ huy, bọn chúng dám tự tiện hành động.
“Thế mà vẫn chịu qua đây ? Ông đây đá thêm cước nữa!”
Lục Giải Phóng nhấc chân, hung hăng giẫm xuống chỗ nào đó, còn dùng lực nghiền vài cái. Con khỉ da đen đất kêu la t.h.ả.m thiết, đau đến mức cong như con tôm.
“Anh, bọn chúng hèn quá!”
Lục Viện Triều cũng giẫm một cước, nhưng giẫm bên . Con khỉ da đen rú lên một tiếng thê lương, hai quả trứng cút hỏng bét.
“Cứu với…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-255-tan-khi-da-den-co-tien-duoc-an-them.html.]
Con khỉ da đen rên rỉ cầu cứu chỉ huy.
Tên chỉ huy nghiến chặt răng, yêu cầu đàm phán với đại đội trưởng của nhóm Lục Giải Phóng.
“Mày là cái thá gì mà đòi gặp đại đội trưởng của bọn tao? Rửa sạch cái mặt khỉ đen sì của mày hẵng !”
Đừng đầu óc Lục Viện Triều linh quang, miệng lưỡi độc địa vô cùng. Lục Giải Phóng cũng , hai em đều luyện đồng t.ử công từ nhỏ.
Hồi bé bọn họ chỉ Lục Dã tẩn cho một trận thê thảm, còn mắng như cháu chắt. Động thủ thì bọn họ dù thế nào cũng bằng Lục Dã, hai em chỉ thể luyện mồm mép, tranh thủ thể c.h.ử.i thắng Lục Dã.
kết quả là, Lục Dã căn bản cho hai em cơ hội mở miệng, ba đ.ấ.m hai cước đ.á.n.h cho bẹp.
Bất quá hai em cũng luyện cái miệng thép, c.h.ử.i lũ khỉ da đen dư sức.
Hai em lười tốn nước bọt, bật máy ghi âm lên ( nãy lúc đàm phán tắt).
Tiếng c.h.ử.i của ông già thiên tài tiếp tục tuần phát sóng. Anh em Lục Giải Phóng lui sang một bên uống nước, còn cảnh giác chằm chằm lũ khỉ da đen, sợ máy ghi âm và loa bọn chúng phá hỏng.
Tên chỉ huy đối diện dẫn thủ hạ bỏ , chỉ để vài gác. Con khỉ da đen đ.á.n.h thành thái giám binh lính khiêng .
Ngày hôm nay, bên biên giới vô cùng náo nhiệt, loa phát thanh ngừng nghỉ. Lũ khỉ da đen gác tức đến dậm chân nhưng dám qua đây.
Anh em Lục Giải Phóng và chiến hữu thống khoái cực kỳ, nỗi nghẹn khuất mấy ngày nay tan thành mây khói.
Buổi tối đổi ca tuần tra, chiến hữu tới giao ca giơ ngón tay cái với hai em, ánh mắt bọn họ còn là coi thường nữa mà là bội phục.
Hai em sờ sờ gáy, cảm thấy tự nhiên.
Rốt cuộc từ nhỏ đến lớn đều coi thường, bọn họ sớm quen, thậm chí cảm thấy sống qua ngày cũng , nhưng hiện tại bọn họ tự nhiên dâng lên cảm giác tự hào, còn hùng tâm tráng chí trỗi dậy.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cảm giác khó thể dùng lời diễn tả, tóm là sướng, bọn họ còn nữa!
Trên đường về, hai em vẫn cảm giác như đang mơ, đường chân thấp chân cao.
“Anh, Vương giơ ngón tay cái ?”
“Giơ, còn giơ ba !”
“Anh, em chút lập công!”
“Anh cũng !”
Hai em , tâm thái bọn họ giờ phút xảy biến đổi về chất, từ việc chỉ sống tạm bợ khi mới đến, biến thành lập công.
Bọn họ còn giơ ngón tay cái, càng Lục Đắc Thắng một câu ‘Làm lắm, hổ là con trai tao’!
Thôi Hùng Vĩ lặng lẽ theo bọn họ, khinh thường bĩu môi để che giấu sự hâm mộ ghen tị trong lòng. Hắn cái ngón tay cái là giơ cho !
Mẹ nó, Hồng Kông đốc còn thể khen ngợi, tuyệt đỉnh thông minh như , nhất định thể thua. Lát nữa gọi điện cho cả, thỉnh giáo xem diệu kế gì đối phó với lũ khỉ da đen .
Thôi Hùng Vĩ tuy rằng hèn, nhưng cả từng là lính của đại đội Mũi Nhọn quân khu Tây Nam, nhiều biên giới nhiệm vụ, kinh nghiệm đối phó với khỉ da đen.
Vừa đến cửa nhà ăn, chạy tới gọi: “Lục Giải Phóng, chị dâu cả gọi điện thoại tới!”
Hai em mắt sáng rực, bay nhanh điện thoại. Trong lòng Thôi Hùng Vĩ chua lòm, cũng một chị dâu như , nhưng chị dâu là quân y, còn hung dữ hơn cả cả, đến còn sợ.
“Chị dâu cả, máy ghi âm của chị dùng thật, lũ khỉ da đen tức c.h.ế.t . Còn hai câu phiên âm chị dạy đúng là tuyệt, con khỉ da đen tức quá chạy sang, bọn em tẩn cho một trận!”
Lục Giải Phóng hưng phấn kể chiến tích hôm nay, còn khiêm tốn thỉnh giáo: “Chị dâu cả, hai câu đó c.h.ử.i cái gì thế ạ? Chịch tổ tiên chúng nó ạ?”
Nguyễn Thất Thất giải thích đơn giản một chút, hai em vẫn hiểu, sinh con gái thì gì mà tức, quả nhiên khỉ vẫn là khỉ, suy nghĩ giống con .
“Bắt con khỉ da đen đó, cấp chắc chắn sẽ bảo các em trả về. Các em phế nó , cách phế ?”
“Phế ạ, em với Viện Triều mỗi đứa một chân, đạp nát , xương cốt cũng gãy!”
Lục Giải Phóng giọng điệu đắc ý, nghiệp vụ và em trai thành thạo.
“Làm lắm, để cho con khỉ da đen đó còn chút tàn là , cần nương tay. Chị gửi cho các em ít tiền, ăn no mới sức đ.á.n.h !”
Nguyễn Thất Thất ghét cay ghét đắng lũ khỉ da đen, em Lục Giải Phóng tẩn bọn chúng một trận trò, hợp ý cô, đáng khen thưởng!
Anh em Lục Giải Phóng hớn hở ăn cơm. Tư duy đơn giản của bọn họ là như thế ——
Tẩn khỉ da đen = Có tiền = Được ăn thêm.
Cho nên, về bọn họ tẩn càng nhiều khỉ da đen hơn, tranh thủ ngày nào cũng ăn thêm!
Thôi Hùng Vĩ cũng gọi điện thoại xong chút thất thần, đang suy nghĩ lời cả ——
“Binh lính vượt biên là chuyện lớn, dân thường vượt biên là chuyện nhỏ!”