Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 245: Những nhân cách khác trong cơ thể bé Mãn thức tỉnh
Cập nhật lúc: 2025-12-09 14:07:53
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Được!”
Mắt bé Mãn càng thêm sáng, còn sáng hơn cả bóng đèn trần nhà. Các bệnh nhân đều chằm chằm cái túi to trong tay bé với ánh mắt sáng ngời. Trực giác nhạy bén cao độ của bệnh tâm thần cho bọn họ trong túi chắc chắn đồ chơi .
Thượng Quan Thanh và Đinh Nhất mỗi bám một bên khung cửa sổ, mắt sáng rực quan sát trong phòng.
Vốn dĩ Đinh Nhất còn lo sẽ Nguyễn Thất Thất phát hiện, nhưng Thượng Quan Thanh chỉ một câu thuyết phục ——
“Người sớm phát hiện , lười vạch trần mà thôi!”
Lần đầu ở sân thượng, thứ hai núi, cô tự thấy ẩn nấp thành công, nhưng đều Nguyễn Thất Thất phát hiện.
Lúc phát hiện sân thượng, Thượng Quan Thanh còn tưởng năng lực thoái hóa, bằng ngày xưa. Sau tận mắt thấy Nguyễn Thất Thất dễ dàng điều khiển thực vật núi, cô mới kém, mà là dị năng của Nguyễn Thất Thất quá lợi hại.
Chỉ cần nơi nào thực vật, nơi đó đều là tai mắt của Nguyễn Thất Thất, dù cô trốn kỹ đến cũng qua mắt .
Đinh Nhất xong liền hiểu. Lần bãi tha ma bắt Lươn, và Bùi Xa đều đoán dị năng của Nguyễn Thất Thất, giờ càng thêm chắc chắn.
Có dị năng lợi hại như , thảo nào thể lập tức leo lên vị trí thứ hai bảng xếp hạng.
Vì thế, Đinh Nhất cùng Thượng Quan Thanh thoải mái bám khung cửa sổ xem kịch. Nếu còn chút đạo đức nghề nghiệp, hai bọn họ hẳn trong phòng mà xem.
Bé Mãn từ trong túi to lượt lấy những món đồ kỳ quái.
Dây thừng to bằng ngón tay cái, thô ráp đến mức thể mài rách da thịt.
Roi da thon dài, bên gắn đầy kim nhỏ li ti.
Xiên tre xếp chỉnh tề trong hộp, nhọn sắc.
……
Cuối cùng, bé Mãn lấy một lọ bột ớt đỏ tươi to đùng, một cái chậu và một cái bếp dầu.
“Cậu nấu lẩu ? khoai lang khô , góp một phần ?”
Một bệnh nhân móc từ trong túi một nắm khoai lang khô, lọ bột ớt mà nuốt nước miếng.
“Lẩu nấu cho ăn, đừng lãng phí khoai lang khô của !”
Bé Mãn mỉm từ chối. Giờ phút thần sắc bé lạnh lùng, ánh mắt bác sĩ Tống còn lạnh hơn băng, chứa đầy sự căm hận sâu sắc.
Nguyễn Thất Thất , chiến sĩ hoạt động ngầm Lâu Nguyên Phi xuất hiện.
Các bệnh nhân càng thêm hứng thú. Lẩu cho ăn, chẳng lẽ cho ch.ó ăn?
Bọn họ đồng loạt về phía Mama-chan, ánh mắt đặc biệt hâm mộ, ch.ó còn ăn ngon hơn bọn họ nữa!
Bé Mãn cầm lấy sợi dây thừng thô ráp, đến gần bác sĩ Tống, chậm rãi hỏi: “Biết đây là cái gì ?”
Hàm bác sĩ Tống khép , , nhưng thể căng cứng, đồng t.ử co rút, hiển nhiên đoán công dụng của sợi dây.
Bởi vì cũng từng dùng loại dây thừng để đối phó với các chiến sĩ hoạt động ngầm.
Còn cả những dụng cụ tra tấn mà bé Mãn lấy , đều là những thứ từng dùng.
Nhìn thấy Trung Quốc những dụng cụ tra tấn đến thống khổ khôn cùng, đặc biệt hưởng thụ.
Bác sĩ Tống đột nhiên nghĩ tới một câu —— báo, chỉ là tới lúc!
Câu đặc biệt thích hợp với hiện tại.
Nội tâm bác sĩ Tống vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn kiêu ngạo gượng gạo chống đỡ, chịu nhận thua.
Hắn thể mất mặt gia tộc Kikuya!
Bé Mãn khẽ, bảo hai bệnh nhân cầm hai đầu dây thừng, luồn qua giữa hai chân bác sĩ Tống, bảo bọn họ nâng lên.
Bác sĩ Tống vốn thương, sợi dây thừng thô ráp cọ xát vết thương cùng tôn nghiêm đàn ông mỏng manh của , nỗi đau đớn đó khiến thăng thiên. Cho dù là niềm kiêu hãnh của gia tộc Kikuya cũng thể cứu vớt .
“Ư…”
Bác sĩ Tống đau đớn rên rỉ, sắc mặt trắng bệch hơn cả c.h.ế.t, mồ hôi lạnh túa ướt đẫm quần áo. Hai bệnh nhân đang khiêng cực kỳ hưng phấn, thậm chí còn tự động mở khóa các chiêu trò mới, lắc lư sợi dây ở đủ góc độ, khiến nỗi đau của bác sĩ Tống tăng lên ít nhất gấp mười .
“Đau khổ ? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, mày đối xử với tao như . Trung Quốc bọn tao câu, gậy ông đập lưng ông, cứ từ từ mà hưởng thụ !”
Giọng bé Mãn biến thành giọng nữ ôn nhu, ánh mắt bác sĩ Tống đặc biệt căm hận, như ăn tươi nuốt sống .
Nguyễn Thất Thất sửng sốt, nhanh liền hiểu , bé Mãn hiện tại là ‘dì Hồng Ngọc’.
Dì Hồng Ngọc, kẻ địch tra tấn đến c.h.ế.t ngay mặt bé.
Đã dì Hồng Ngọc, chắc chắn còn chú Doãn và bác Du.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-245-nhung-nhan-cach-khac-trong-co-the-be-man-thuc-tinh.html.]
Cho nên, trong cơ thể bé Mãn ít nhất sáu nhân cách, thậm chí thể nhiều hơn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Cậu là giống cái , còn râu nữa kìa, lợi hại thật!”
Các bệnh nhân vui vẻ ồn ào, bé Mãn với ánh mắt đầy sùng bái, bởi vì bọn họ tuy cũng râu nhưng là giống đực, biến thành giống cái , tiếc thật.
Bé Mãn với bọn họ, châm lửa bếp dầu, đổ đầy nước chậu, trút cả lọ bột ớt lớn . Rất nhanh, trong phòng tràn ngập mùi cay nồng nặc.
“Cậu lấy cái quất !”
Bé Mãn cầm roi da nhét tay đàn em Dạ Du Thần, bảo quất bác sĩ Tống.
“Được thôi!”
Đàn em Dạ Du Thần gật đầu lia lịa, hưng phấn tiến gần bác sĩ Tống.
“Bôi thêm chút cái nữa!”
Giọng bé Mãn đổi, là giọng nam trẻ trung lanh lợi. Cậu bé lấy bàn chải chấm thật nhiều nước ớt, bôi lên roi da, đó với bác sĩ Tống: “Dính chút nước ớt sẽ càng thấm vị, giúp mày hưởng thụ nhiều hơn!”
Bác sĩ Tống nghiến chặt răng, nỗi sợ hãi trong đồng t.ử gần như hóa thành thực chất.
Hắn thà m.ổ b.ụ.n.g tự sát còn hơn chịu những khổ hình .
“Chát…”
Đàn em Dạ Du Thần giơ cao roi, hung hăng quất xuống. Roi da tiếp xúc mật với da thịt, phát âm thanh giòn tan êm tai, tựa như tiếng đàn trời.
Các bệnh nhân thấy vô cùng hài lòng. Ngoài cửa sổ, Đinh Nhất và Thượng Quan Thanh cũng hài lòng.
Nguyễn Thất Thất trực tiếp lấy từ trong túi một miếng bánh kem, ăn ngon lành, cảnh đúng là ‘đưa cơm’ quá.
Người duy nhất hài lòng, chỉ bác sĩ Tống.
Hắn quá đau…
Những cây kim nhỏ roi đ.â.m thủng da thịt, nước ớt thẩm thấu trong, còn đau hơn cả dùi đ.â.m tim. Hắn đau đến lóc t.h.ả.m thiết, thể ngừng vặn vẹo, nhưng sợi dây thừng cọ xát kịch liệt, nỗi đau +1.
Sống bằng c.h.ế.t!
Hắn rốt cuộc cũng hiểu hàm nghĩa của thành ngữ .
Hiện tại chỉ c.h.ế.t một cách thống khoái, đừng tra tấn nữa.
“Rất đau ? Đây chỉ là món khai vị, phía còn tiệc lớn, đừng vội!”
Giọng bé Mãn đổi, giờ là một giọng nam trầm thành thục, hiển nhiên là bác Du dạy bé thơ.
Cậu bé cầm lấy một cây xiên tre vót nhọn hoắt, nhanh nhẹn đ.â.m kẽ ngón tay bác sĩ Tống.
“Ư…”
Bác sĩ Tống đau đến trợn trắng mắt, ngất .
Bé Mãn lạnh lùng, nhanh chậm đ.â.m cây thứ hai. Bác sĩ Tống đau đến tỉnh . Tiếp theo đó, cứ ngất đau đến tỉnh , lặp lặp ngừng, cho đến khi mười ngón tay đều găm đầy xiên tre.
Bác sĩ Tống ướt sũng như vớt từ nước lên, một chỗ da lành lặn, vết m.á.u loang lổ.
Cả tôn nghiêm đàn ông của cũng mài đến m.á.u tươi đầm đìa.
Hắn vô lực liệt ghế, chỉ còn thoi thóp hơn c.h.ế.t một chút.
Nguyễn Thất Thất ăn xong miếng bánh kem cuối cùng, tâm tình càng , lấy bình nước uống một ngụm, còn thư thái hơn dã ngoại.
Ngoài cửa sổ, Thượng Quan Thanh mà thèm, liên tục nuốt nước miếng.
Cô duỗi chân chọc Đinh Nhất đang xem say sưa, tiếng động hỏi: “Còn bánh kem ?”
“Không !”
Đinh Nhất do dự một giây, quyết đoán phủ nhận. Tổng cộng chỉ còn một miếng, ăn một còn đủ.
“Quy tắc giang hồ, chia đôi!”
Thượng Quan Thanh vươn tay, chân cũng duỗi đạp lên cành cây Đinh Nhất đang . Chỉ cần dám từ chối, cô sẽ lập tức đạp gãy cành cây.
Đinh Nhất nghiến răng, sợ ngã, nhưng sợ Nguyễn Thất Thất thấy, quá mất mặt.
Bất đắc dĩ, đành lấy miếng bánh kem cuối cùng, dùng ngón tay ước lượng vài cái, chia chuẩn xác thành hai nửa, chia cho Thượng Quan Thanh ăn.
Trong phòng, bé Mãn ngừng dụng hình. Nguyễn Thất Thất nắn hàm cho bác sĩ Tống, : “Chỉ cần mày khai tất cả cấp , tao sẽ tha cho mày!”