Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 219: Mãn Nhãi Con là ba, Lục Dã là conTác giả: Tài Thần Thiên Kim
Cập nhật lúc: 2025-12-09 10:52:43
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay tại con hẻm nhỏ cách nhà xa, Trương kẻ nhục. Bà quần áo xộc xệch trở về nhà. Ông ngoại Trương là chuyện gì xảy , đ.á.n.h bà một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t, còn mắng bà giữ phụ đạo, trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Ngày thường bảo mày ăn mặc giản dị mà mày , ruồi bọ bâu trứng lành ( lửa khói). Tại bọn lưu manh tìm khác mà chỉ tìm mày? Mặt mũi nhà họ Trương tao mày mất hết , tao c.h.ế.t cũng còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông!"
Ông ngoại Trương đổ hết trách nhiệm lên đầu con gái, cho rằng do bà quá lẳng lơ mới dẫn dụ lưu manh, mới nhà họ Trương mất mặt. Thậm chí để bảo danh dự, ông còn ép con gái tự sát. May mắn bà ngoại Trương cực lực phản đối mới cứu con gái.
từ đó về , Trương bao giờ mặc quần áo màu sắc tươi sáng nữa, chỉ mặc màu đen, xám, xanh lam, hơn nữa . Bất kể lúc nào bà cũng . Ban đầu bà còn phản kháng, nhưng khi cha trách phạt, bà trở nên phục tùng, thậm chí còn tẩy não , thực sự cho rằng nhục là do bản quá lẳng lơ.
Sau khi kết hôn, Trương cũng dạy dỗ con gái y như , nên mới hình thành tính cách cổ hủ, già tuổi của Trương Vệ Hồng. Mãi đến cuối đời, Trương mới tỉnh ngộ, bày tỏ sự hối hận với con gái.
"Bà thà đừng còn hơn. Hôn nhân của chị thất bại, chắc cũng chẳng kết hôn nữa, bà hối hận với chị thì ý nghĩa gì chứ?"
Trong giọng của Trương Vệ Hồng thoáng chút oán hận. Chị nhớ nhiều ký ức tuổi thơ. Hồi nhỏ chị cũng từng khao khát những chiếc váy xinh , cũng từng to vui vẻ, nhưng mỗi chị đòi mặc váy lớn đều trách phạt. Lâu dần, chị cũng quen với màu đen xám xanh, quen với việc ít .
"Chị bảy tám mươi tuổi, mới 31 thôi mà, cuộc đời mới bắt đầu, giờ sửa đổi vẫn kịp." Nguyễn Thất Thất khuyên nhủ.
"Đâu dễ dàng như , chị quen ."
Trương Vệ Hồng tự giễu. Chị cũng từng thử mặc váy, nhưng mặc xong thấy khó chịu, cho dù ở trong phòng cũng thấy tự nhiên, càng dũng khí mặc đường.
"Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần bước bước đầu tiên thì về sẽ dễ dàng thôi."
Nguyễn Thất Thất cổ vũ chị, còn đưa chị Công ty Bách hóa mua váy.
Trong lúc Trương Vệ Hồng còn đang do dự, cô chọn cho chị một chiếc chân váy màu xanh lam, phối với áo sơ mi trắng hợp, đưa chị tiệm cắt tóc đổi kiểu tóc trẻ trung hơn. Chỉ đổi một chút thôi mà Trương Vệ Hồng đổi lớn. Vẫn là khuôn mặt nhưng khí chất khác biệt.
Trương Vệ Hồng hiện tại trẻ trung rạng rỡ hơn nhiều. Chị tuy đại mỹ nhân nhưng cũng thanh tú dễ . Cách ăn mặc dìm hàng nhan sắc chị thê thảm, giờ chỉ là trả dung mạo vốn thôi.
"Chị thấy thoải mái chút nào, là mặc quần ?"
Đi phố, chân tay Trương Vệ Hồng lóng ngóng để , chỉ đổi quần và kiểu tóc cũ cho yên tâm.
"Khó chịu cái gì, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c lên, chị thế . Không tin em hỏi giúp chị!"
Nguyễn Thất Thất tùy tiện chặn một bà bác đường , tủm tỉm hỏi: "Chị cháu sắp xem mắt, chị ăn mặc thế bác? Bác là mắt thẩm mỹ, bác xem giúp cháu với?"
Bà bác chặn vốn khó chịu, nhưng nhờ tư vấn liền tỉnh cả , đ.á.n.h giá Trương Vệ Hồng từ xuống , gật gù lắc đầu, Trương Vệ Hồng thấp thỏm yên, càng thêm mất tự nhiên.
"Dáng dấp cũng xinh xắn đấy, quần áo cũng , điều tự nhiên lắm. Ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c lên, tự tin hào phóng , chị cô cứ rúm ró thế trông chẳng phóng khoáng chút nào!" Bà bác đưa ý kiến vô cùng xác đáng.
"Cháu mặc thế ạ?" Trương Vệ Hồng tin tưởng lắm.
"Xấu chỗ nào? Chỉ là giản dị quá, con gái trẻ mặc váy hoa , thế mới !"
Bà bác nhiệt tình, đề cử vài kiểu váy hoa đang mốt bây giờ.
"Cảm ơn bác ạ!"
Nguyễn Thất Thất cảm ơn. Bà bác thèm bỏ , còn quên dặn Trương Vệ Hồng may váy hoa.
"Nghe thấy ? Đi thôi, nốt con phố nào!"
Nguyễn Thất Thất kéo tiếp. Trương Vệ Hồng vẻ mặt đăm chiêu, so với lúc tự nhiên hơn nhiều nhưng vẫn còn chút gượng gạo. Bất quá thành Rome xây trong một ngày, Trương Vệ Hồng bước bước đầu tiên, chắc chắn sẽ ngày càng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-219-man-nhai-con-la-ba-luc-da-la-contac-gia-tai-than-thien-kim.html.]
Cách một ngày, Nguyễn Thất Thất nhận điện thoại của Quản Chi Hoa mời cô và Lục Dã ăn cơm.
"Bác Lâu một bạn cũ tới Đàm Châu, mời hai bác ăn cơm ở Khách sạn Tương Giang. Cháu và Tiểu Dã cũng tới nhé, thì cũng chẳng ngoài, là cha của Trương Vệ Hồng, cháu và Vệ Hồng là bạn bè mà!"
Giọng Quản Chi Hoa khỏe khoắn hơn hẳn, nhờ t.h.u.ố.c của Nguyễn Thất Thất mà sức khỏe bà lên nhiều.
"Vâng ạ!" Nguyễn Thất Thất nhận lời.
Bữa tiệc diễn buổi tối. Nguyễn Thất Thất và Lục Dã đạp xe đến khách sạn. Khách sạn Tương Giang là khách sạn cao cấp bậc nhất thành phố Đàm Châu, chuyên tiếp đón khách khứa quan trọng.
Mãn Nhãi Con đợi ở cửa khách sạn, thấy họ liền vui vẻ chạy đón.
"Thất Thất, ông nội!"
Mãn Nhãi Con đưa tay kéo tay Lục Dã, còn xoa nhẹ lên đầu y như hồi nhỏ. Hồi bé Lục Dã cao bằng Mãn Nhãi Con, mỗi sang nhà họ Lâu ăn cơm, Mãn Nhãi Con đều rủ chơi trò gia đình, Lục Dã con, Mãn Nhãi Con ba, hai chơi vui vẻ.
Nguyễn Thất Thất gặp cha của Trương Vệ Hồng là Trương Chí Quốc. Nghe ông ở Bắc Kinh quyền cao chức trọng, cấp bậc còn cao hơn Mạc Gió Thu, thảo nào Mạc Thong Dong một lòng bám váy (ăn cơm mềm).
ấn tượng đầu tiên của Nguyễn Thất Thất về Trương Chí Quốc lắm. Người đàn ông mang cho cô cảm giác âm trầm. Trực giác của cô nhạy bén, ấn tượng đầu chứng tỏ đối phương cùng đường, cần tránh xa. Cũng may Trương Chí Quốc ở tận Bắc Kinh, cô ở Đàm Châu, nếu gì bất ngờ xảy thì cả đời cũng chẳng giao du gì.
"Cháu chào bác Trương ạ!" Nguyễn Thất Thất và Lục Dã lễ phép chào hỏi.
"Không cần khách sáo thế, bác và các cháu là bạn bè, một nhà cả!"
Giọng điệu Trương Chí Quốc hòa ái, chuyện cũng thiết. Trương Vệ Hồng liếc cha , trong lòng nghi hoặc. Cha chị dễ gần, đối xử với vợ chồng Thất Thất ngay đầu gặp mặt như ?
"Lão Lâu, ông thực sự cân nhắc chuyện về ?"
Ăn một nửa, Trương Chí Quốc nhắc chuyện về Bắc Kinh. Ông tới, ngoài việc lo hậu sự cho vợ, chủ yếu là để khuyên ông cụ Lâu về Bắc Kinh.
"Lão Lâu sức khỏe cũng chẳng còn , thôi về phiền các ông nữa. Các ông trẻ khỏe, đang là lúc thi triển tài năng, cố lên nhé!" Ông cụ Lâu ha hả từ chối.
Trương Chí Quốc khuyên thêm vài câu nhưng ông cụ Lâu dầu muối ăn, phí công vô ích.
Mãn Nhãi Con uống nhiều nước ngọt nên đầy bụng, vệ sinh.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
"Cần cùng ?" Lục Dã hỏi.
"Không cần, Mãn Nhãi Con là lớn !"
Mãn Nhãi Con từ chối. Cậu giờ là lớn công việc, tự vệ sinh.
Lục Dã , cũng theo. Khách sạn nhân viên và bảo vệ, sẽ xảy chuyện gì .
Mãn Nhãi Con tìm nhà vệ sinh, cởi cúc quần, thoải mái "xả nước". Bên cạnh một đàn ông thấp bé cũng đang giải quyết nỗi buồn.
Trong nhà vệ sinh vang tiếng nước chảy, nhưng đàn ông thấp bé tiểu ngắt quãng, tiếng đứt quãng liền mạch. Mãn Nhãi Con nhịn liếc sang, thấy cái đó của đàn ông nhỏ, tò mò thêm mấy .
Người đàn ông thấp bé cảm nhận ánh mắt của , trong mắt lóe lên tia âm trầm nhưng biểu hiện ngoài, chỉ tăng tốc độ để xong nhanh, chằm chằm mãi.
Mãn Nhãi Con đặc biệt nhạy cảm với sự đổi cảm xúc của khác. Sự âm trầm trong mắt đàn ông cảm nhận , đồng thời trong đầu lóe lên một vài hình ảnh đứt quãng.