Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 153: Tôi bỏ mười cân nước, chị bỏ gạo nếp ủ rượu, ủ xong tôi chỉ lấy nước thôi
Cập nhật lúc: 2025-12-09 07:27:23
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Em Nguyễn, chuyện xin em nhé. Chỗ cà tím khô và mướp hương khô là do chị tự phơi, em cầm lấy ăn cho lạ miệng.”
Vương Thúy Hoa là Tự Cống, tuy tắt mắt và thích chiếm chút tiện nghi nhỏ, nhưng tay nghề đồ khô của bà khá, sạch sẽ vệ sinh ngon miệng.
Trong các bà vợ ở khu gia đình, ba đồ khô ngon nhất là Vương Thục Hoa, Vương Thúy Hoa và Thương Nhạc Hoa.
Ngoài Vương Thúy Hoa ủ rượu cũng là một cao thủ, rượu nếp bà ủ ngon tuyệt.
Nguyễn Thất Thất từng đến cà tím khô và mướp hương khô, cứ tưởng là rau củ sấy khô bình thường. khi Vương Thúy Hoa mở khăn che , thứ bên trong khiến cô mở rộng tầm mắt. Nhìn thế nào cũng chẳng giống cà tím mướp hương, ngược trông giống thịt khô hơn.
(Mướp hương khô, Cà tím khô)
“Cái ăn thế nào?”
Nguyễn Thất Thất tò mò hỏi, ngửi thấy mùi thơm lạ.
“Ăn thế luôn cũng , hoặc xào nấu cũng ngon.”
Vương Thúy Hoa giới thiệu cách ăn. Nguyễn Thất Thất xé một miếng mướp hương khô, nhai thử vài cái. Vị mặn ngọt cay cay, dai, hương vị khá ngon.
“Ngon ?”
Vương Thúy Hoa mong chờ cô.
“Cũng ngon đấy, cảm ơn nhé!”
Nguyễn Thất Thất nhận cà tím khô và mướp hương khô. Số lượng nhiều, mỗi loại chỉ ba miếng, cho nên khi đáp lễ, cô chỉ cho một miếng thịt xông khói, đặt trong cái giỏ trống rỗng trông vẻ nhỏ bé.
Vương Thúy Hoa , bà đang đợi miếng thịt xông khói thứ hai.
đợi mãi, Nguyễn Thất Thất gặm xong một miếng mướp hương khô mà miếng thịt thứ hai vẫn thấy .
Vương Thúy Hoa nghiến răng, cam lòng. Dựa chỉ cho bà một miếng?
Cà tím khô và mướp hương khô của bà giá trị hơn trứng gà của Lưu Tam Muội nhiều.
“Chị còn về ?”
Nguyễn Thất Thất gặm xong miếng mướp hương khô, răng mỏi, định nghỉ một lát gặm tiếp cà tím khô thì thấy vẻ mặt hậm hực của Vương Thúy Hoa.
“Về ngay đây.”
Vương Thúy Hoa gượng gạo, vẫn cam lòng. Thế là nhân lúc Nguyễn Thất Thất phòng uống nước, bà thò tay tủ chạn sờ soạng lấy mấy quả trứng gà nhét giỏ, đậy khăn định chuồn êm.
“Chờ chút, em cho chị thêm mấy quả trứng gà!”
Nguyễn Thất Thất gọi giật .
“Không cần cần, thịt xông khói là đủ .”
Tim Vương Thúy Hoa nhảy lên tận cổ họng, c.ắ.n răng từ chối, định cắm đầu chạy nhưng Nguyễn Thất Thất túm chặt.
“Chị vội gì chứ, bảo cho trứng gà thì cứ cầm lấy!”
Nguyễn Thất Thất như bà , lật khăn che giỏ lên, lộ hơn chục quả trứng gà. Khá khen cho bà chị, chỉ trong chớp mắt mà trứng Lưu Tam Muội biếu trộm mất một nửa.
Không hổ danh là siêu trộm của khu gia đình, kỹ thuật đúng là thượng thừa.
“Chị... chị thấy trứng gà lăn đây, cũng là của nhà ai.”
Vương Thúy Hoa bịa một cái lý do sứt sẹo mà chính bà cũng tin nổi.
“Khéo thế, chính là trứng gà của em đấy. Cảm ơn chị Vương nhặt giúp em nhé.”
Nguyễn Thất Thất như tin thật. Vương Thúy Hoa thở phào nhẹ nhõm, tin là . Bà thoải mái: “Không gì, tiện tay thôi mà. Em cất trứng gà kỹ nhé, đừng để nó lăn nữa.”
Bà đau lòng xót ruột bỏ trứng gà tủ, định xuống lầu thì túm .
“Nghe chị Vương ủ rượu nếp thơm lắm, em nhờ chị ủ giúp mười cân rượu, ?” Nguyễn Thất Thất hỏi.
“Được chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-153-toi-bo-muoi-can-nuoc-chi-bo-gao-nep-u-ruou-u-xong-toi-chi-lay-nuoc-thoi.html.]
Vương Thúy Hoa sảng khoái đồng ý. Nguyễn Thất Thất tay rộng lắm, nhờ Vương Thục Hoa cá ủ men đỏ chỉ lấy một nửa cá, nửa còn biếu Vương Thục Hoa.
Nhờ bà ủ mười cân rượu, chắc chắn sẽ cho bà ít lợi lộc, rượu uống nửa cuối năm của chồng bà coi như chỗ dựa .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Thế nhé, em bỏ nước, chị Vương bỏ gạo, ủ xong thì nước thuộc về em, gạo thuộc về chị, chị thấy thế nào?” Nguyễn Thất Thất tủm tỉm hỏi.
“Được...”
Vương Thúy Hoa theo bản năng định đồng ý, nhưng nhanh bà nhận gì đó sai sai. Thế chẳng rõ ràng là lừa !
“Em Nguyễn, thể tính thế . Gạo chị bỏ , em lấy rượu , để cho chị bã rượu, thế thì chị lỗ chổng vó .”
Vương Thúy Hoa giọng điệu vui. Nguyễn Thất Thất cũng quá keo kiệt , tốn một xu mà nuốt của bà mười cân rượu, bà kẻ ngốc, đời nào mắc mưu .
“Người xưa đúng lắm, chịu thiệt là phúc. Em đây là đang tích phúc cho chị đấy. Cứ quyết định thế nhé, mười cân nước chị mang về nhà, một tháng em sẽ đến lấy. Phải là rượu nếp thơm phức đấy nhé, ngon là em vui .”
Nguyễn Thất Thất đổ nửa xô nước, tủm tỉm đưa cho Vương Thúy Hoa, giọng điệu cho phép từ chối.
“Em dựa chứ, bắt nạt quá đáng như thế, chị !”
Vương Thúy Hoa nổi giận. Nhà ai lương thực cũng thiếu thốn, nhà bà còn ba đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn, cái phúc bà dám nhận.
“Không cũng . Ai bảo chị trộm trứng gà của em. Chị em sẽ với chồng chị là mỗi tháng chị đều lén gửi về nhà đẻ năm đồng tiền.”
Nguyễn Thất Thất như hồ ly. Cô ghét nhất khác đến nhà ăn cắp vặt. Muốn cho cô sẽ cho, cô cho thì ai cũng lấy!
“Chị... chị , em đừng bừa!”
Vương Thúy Hoa biến sắc, còn định chối.
“Bưu điện thể tra phiếu chuyển tiền, chị thừa nhận cũng vô dụng. Chị Vương, rượu nếp chị ủ ?”
“Ủ, chị ủ. Em Nguyễn, em ngàn vạn đừng với chồng chị, cầu xin em đấy!”
Vương Thúy Hoa lập tức xìu xuống, khổ sở cầu xin.
“Rượu ngon thì em sẽ .”
“Chắc chắn ngon, chị về ủ ngay đây.”
Vương Thúy Hoa thành thật , đồng ý ủ rượu, trong lòng ruột đau như cắt. Mẹ kiếp, chẳng kiếm chác gì còn mất đống gạo nếp, bà đúng là đen đủi tám đời!
Sau nếu còn ngứa tay, bà sẽ chặt cái tay ch.ó !
Lần đầu tiên Vương Thúy Hoa hận cái tật của đến thế. Lần nào cũng nhịn , thấy đồ là "cầm nhầm" một ít về. Từ bé thành thói quen, lớn lên chồng đ.á.n.h mắng cũng sửa kha khá, nhưng đôi khi vẫn nhịn , hôm nay thì ăn quả đắng !
Lần kiên quyết sửa, ba đứa con cũng sửa!
“Rượu sạch sẽ đấy nhé. Nếu nhổ nước bọt, tiểu, ném đồ bẩn , em chắc chắn sẽ nhận, phiền chị Vương ủ nữa đấy!”
Nguyễn Thất Thất tiêm phòng . Nhìn cái mặt xanh trắng lẫn lộn của Vương Thúy Hoa là mụ đàn bà chắc chắn ý .
“Sao thể chứ... Cũng thể phí phạm lương thực !”
Sắc mặt Vương Thúy Hoa trắng bệch, càng thêm kiêng kị Nguyễn Thất Thất. Con điên lẽ gắn radar trong đầu bà , bà nghĩ gì nó cũng ?
“Thế thì , dù em cũng hết đấy, chủ yếu xem sự tự giác của chị Vương thôi.”
Nguyễn Thất Thất đầy ẩn ý. Vương Thúy Hoa trong lòng thấp thỏm, c.h.ử.i thầm về nhà, đau lòng lấy tiền riêng chuẩn ngày mai mua gạo nếp ủ rượu.
“Cho mày chừa cái tật ăn cắp, cho mày chừa cái tật ngứa tay, lỗ to !”
Vương Thúy Hoa đ.á.n.h mạnh tay mắng. Mắng vài câu, sắc mặt bà biến đổi, chạy cửa ngó nghiêng, một bóng .
“Rõ ràng nãy mà, gặp ma ?”
Vương Thúy Hoa vốn nghi thần nghi quỷ, cứ cảm thấy theo dõi . Đi bà cũng ba bước đầu một , bắt quả tang Nguyễn Thất Thất, nhưng rình mấy ngày trời chẳng phát hiện gì, bản gầy mấy cân.
“Mẹ kiếp, chắc chắn là cố ý dọa bà đây. Bà đây cứ nhổ nước bọt đấy!”
Vương Thúy Hoa lí nhí c.h.ử.i thầm. Chửi xong còn quanh quất, thấy ai mới yên tâm.
Sáng sớm hôm , khi Nguyễn Thất Thất , gặp Vương Thúy Hoa ở cầu thang, cô cố ý : “Chị Vương, bốn giờ chiều qua, chị ở nhà c.h.ử.i , còn bảo nhổ nước bọt rượu nữa.”