Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 120: Canh hồi long của chồng tôi đại bổ, các người có muốn uống nữa không?

Cập nhật lúc: 2025-12-09 07:23:58
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

“Thất Thất, hứng xong , giờ gì nữa?” Lục Dã hỏi.

 

“Đổ cái ấm nước .”

 

Nguyễn Thất Thất chỉ cái phích nước, lát nữa cô sẽ mang đến xưởng.

 

“Thất Thất, trong xưởng bắt nạt em ?”

 

Lục Dã trầm mặt xuống. Thất Thất nhà như , chắc chắn là bắt nạt, nếu đổ nước tiểu phích nước?

 

“Không việc gì , cứ việc của !”

 

Nguyễn Thất Thất bình tĩnh, chỉ hai con cáo già đó thể bắt nạt cô.

 

Lục Dã cũng hỏi thêm, đầu sẽ xưởng rượu ngóng xem là kẻ mắt nào.

 

“Thất Thất, đầy.”

 

Lục Dã lắc lắc cái phích, chút tiếc nuối, thế tối qua uống nhiều nước hơn.

 

“Thêm chút nước sôi .”

 

“Được!”

 

Lục Dã vui vẻ thêm nước sôi, đổ đầy xong thì đậy nút .

 

Hai ăn sáng xong, ai việc nấy. Nguyễn Thất Thất đến văn phòng, đặt phích nước xuống bệ cửa sổ, yên lặng báo, còn kèm theo đĩa hạt dưa ngũ vị hương, bắt đầu ngày việc vui vẻ.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Mọi trong phòng lục tục đến. Bàn việc của Tề Hoài Dân đối diện với Nguyễn Thất Thất, ông cố ý ngang qua chỗ cô, tay cầm cái cốc tráng men, đến bên cửa sổ rót nước.

 

Lấy đúng cái phích của Nguyễn Thất Thất.

 

“Lão Tề, rót cho một ít!”

 

Hà Tuệ Linh đưa cái cốc tráng men qua, trong cốc bỏ sẵn ít lá . Hai họ đều thích uống , lòng cốc ố màu .

 

Tề Hoài Dân rót cho bà hơn nửa cốc, đó cũng rót cho một cốc, đậy nắp phích , trở về chỗ báo.

 

Nguyễn Thất Thất vẫn im lặng lên tiếng. Tề Hoài Dân và Hà Tuệ Linh đều đắc ý, tưởng rằng cô sợ .

 

Tề Hoài Dân cầm cốc lên, mở nắp, thổi lá nổi mặt, bắt đầu uống .

 

“Tách tách tách...”

 

Nguyễn Thất Thất vui vẻ c.ắ.n hạt dưa, mắt cong như trăng rằm.

 

“Hử?”

 

Tề Hoài Dân uống một ngụm , cảm thấy mùi vị là lạ, mùi khai khai?

 

“Nước sôi hôm nay mùi lạ thế nhỉ?”

 

Hà Tuệ Linh kêu lên, bà nãy cũng uống .

 

“Đâu , vẫn giống bình thường mà.”

 

Trưởng phòng đáp một câu.

 

uống cũng thấy bình thường.” Phó phòng cũng .

 

“Để uống xem nào.”

 

Hà Tuệ Linh tin, uống thêm một ngụm lớn, còn ngậm trong miệng nếm kỹ, càng nếm càng thấy khai.

 

“Không đúng, chính là giống, khai lắm!”

 

Sau khi nuốt ngụm xuống, bà khẳng định chắc nịch.

 

uống cũng thấy khai lắm.”

 

Tề Hoài Dân cũng uống một ngụm lớn, nếm kỹ xong thì khẳng định là khai.

 

Những khác đều thấy lạ, chạy xem của hai họ. Màu nước gì bất thường, nhưng mùi đúng là khai khai thật.

 

Mùi khai còn quen thuộc, giống...

 

Mấy , dám .

 

“Các rót phích nước nào?” Trưởng phòng hỏi.

 

Hà Tuệ Linh chu môi về phía Nguyễn Thất Thất, Trưởng phòng hiểu ý, hỏi Nguyễn Thất Thất: “Tiểu Nguyễn, cô lấy nước sôi ở thế?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-120-canh-hoi-long-cua-chong-toi-dai-bo-cac-nguoi-co-muon-uong-nua-khong.html.]

“Ở nhà ạ.”

 

Nguyễn Thất Thất nâng cốc lên, uống một ngụm lớn.

 

Trên bàn việc của cô đặt một cái phích mới tinh, để ở bệ cửa sổ.

 

“Trong xưởng nước sôi, cô cần thiết mang nước từ nhà .”

 

Trưởng phòng lờ mờ đoán , nhưng ông cảm thấy thể nào, Nguyễn Thất Thất là một cô gái trẻ, chắc sẽ điên đến mức đó chứ?

 

“Trưởng phòng, phích nước sôi là lấy ở trong xưởng, còn phích mang từ nhà là thuốc, là canh hồi long đấy ạ.”

 

Nguyễn Thất Thất tủm tỉm giải thích.

 

Tề Hoài Dân và Hà Tuệ Linh đồng thời biến sắc. Họ thế mà uống thuốc, thảo nào mùi vị kỳ quái thế. Thuốc ba phần độc, con ranh Nguyễn Thất Thất chắc chắn là cố ý!

 

“Lúc chúng rót, là thuốc?” Hà Tuệ Linh tức giận trách móc.

 

thấy mà. Hai yên tâm, canh hồi long ai cũng uống , cường kiện thể, thanh nhiệt giải độc, uống đại bổ đấy!”

 

Nguyễn Thất Thất càng ngọt ngào hơn, giọng điệu vô cùng thành khẩn khiến đều tin, còn nảy sinh lòng hiếu kỳ.

 

“Canh hồi long gồm những vị t.h.u.ố.c gì thế?” Trưởng phòng thành tâm xin chỉ giáo.

 

Ông đến tuổi trung niên, cảm giác ngày càng lực bất tòng tâm, đang uống chút t.h.u.ố.c bổ để cường kiện thể.

 

Những khác cũng dỏng tai lên , họ cũng tẩm bổ.

 

“Nguyên liệu thì ai cũng , khi ngủ uống một cốc , sáng dậy bãi nước tiểu đầu tiên chính là canh hồi long, uống thể kéo dài tuổi thọ.” Nguyễn Thất Thất nhiệt tình giải đáp.

 

Tất cả đều biến sắc, cô với ánh mắt một lời khó hết.

 

Canh hồi long sang trọng thế, hóa là nước tiểu . Cô Tiểu Nguyễn mới đến đầu óc vẻ bình thường lắm.

 

Tề Hoài Dân và Hà Tuệ Linh sắc mặt khó coi cực độ, dày bắt đầu quặn lên. Họ uống, chẳng lẽ là nước tiểu của Nguyễn Thất Thất?

 

“Không của , là của chồng . Anh trẻ trung cường tráng, dương khí dồi dào lắm. Canh hồi long của chồng tuyệt đối đại bổ, các còn uống ? Nếu còn uống, chắc chắn sẽ phát huy tinh thần đồng nghiệp yêu thương giúp đỡ, ngày nào cũng quản ngại khó khăn mang từ nhà đến!”

 

Giọng của Nguyễn Thất Thất vang lên đúng lúc, giải đáp nghi hoặc cho họ, nhưng chẳng những khiến họ thấy an ủi mà ngược càng buồn nôn hơn.

 

“Oẹ...”

 

Hà Tuệ Linh bịt miệng lao ngoài, ngay đó là Tề Hoài Dân, hai đều chạy nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

 

Trưởng phòng nhíu mày, trong lòng vô cùng bất lực. Cứ tưởng Nguyễn Thất Thất là cô gái văn tĩnh nhát gan, ai ngờ là một con điên vô pháp vô thiên.

 

Nhà t.ử tế ai đời đổ nước tiểu phích nước?

 

Lại còn đặt cái tên canh hồi long, đúng là điên thật!

 

“Trưởng phòng, chuyện trách . Một bình t.h.u.ố.c bổ quý giá của họ hỏng hết, còn thấy oan đây !”

 

Nguyễn Thất Thất vẻ mặt vô tội cáo trạng.

 

“Sau uống ở nhà xong hẵng , đừng mang đến văn phòng nữa. Không chỉ canh hồi long, các loại t.h.u.ố.c bổ khác cũng mang, t.h.u.ố.c độc càng !”

 

Trưởng phòng hổ là Trưởng phòng, ánh mắt chỉ độc đáo mà còn tính tiên tri, chặn đường lui của Nguyễn Thất Thất.

 

“Đã rõ ạ!”

 

Nguyễn Thất Thất ngoan ngoãn đồng ý.

 

Hà Tuệ Linh và Tề Hoài Dân mặt mày tái mét , lảo đảo. Họ nôn đến c.h.ế.t sống , mật xanh mật vàng cũng nôn hết, nhưng vẫn thấy ghê tởm vô cùng.

 

“Hiệu quả canh hồi long chứ?”

 

Nguyễn Thất Thất ngọt ngào với họ, xa hỏi.

 

“Cô cứ đợi đấy!”

 

Hà Tuệ Linh nghiến răng, thấp giọng đe dọa.

 

Nguyễn Thất Thất trợn trắng mắt, đợi thì đợi, cô sợ chắc?

 

Tề Hoài Dân đến sức mắng cũng còn, ông trừng mắt Nguyễn Thất Thất một cái về chỗ . thấy nửa cốc canh hồi long còn thừa, ông buồn nôn, nôn khan vài tiếng, chẳng nôn cái gì nhưng cũng mệt bở tai.

 

Sau sự kiện canh hồi long, Nguyễn Thất Thất cả phòng cô lập, trở thành nhân vật bên lề của phòng Tuyên truyền. Chỉ Trưởng phòng và Phó phòng với cô vài câu, những khác đều tránh cô như tránh tà.

 

Nguyễn Thất Thất hài lòng với kết quả . Trâu bò mới cần kết đàn, kẻ mạnh như cô xưa nay vẫn độc hành.

 

Thoáng cái Lục Đắc Thắng trường cán bộ một tuần. Chủ nhật nghỉ, Nguyễn Thất Thất và Lục Dã đến trường cán bộ, chủ yếu là xem Lâm Mạn Vân t.h.ả.m hại đến mức nào.

 

Chẳng qua, khi đến nơi họ mới phát hiện Lâm Mạn Vân thế mà liệt giường dậy nổi, đến cơm cũng sức nấu. Lục Đắc Thắng việc xong về nhà còn nấu cơm cho bà .

 

 

Loading...