Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 108: Lục Dã ăn bữa sủi cảo đầu tiên
Cập nhật lúc: 2025-12-09 07:23:46
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ba vắng một thời gian, hai đứa khiêm tốn một chút, đừng như ầm ĩ cả khu nhà lên.”
Lục Đắc Thắng lời thấm thía nhắc nhở. Đi Giang Thành họp xong, ông sẽ xin trường cán bộ. Hai vợ chồng điên điên khùng khùng, đừng chọc thủng trời là .
“Chúng con bao giờ gây chuyện, nhưng cũng sợ chuyện, ba cứ yên tâm .”
Nguyễn Thất Thất thành khẩn bảo đảm, cũng là lời thật lòng.
Cho dù cô là bà điên, thì cô cũng bao giờ chủ động bắt nạt khác, từ đến nay đều là động đ.á.n.h trả!
Chẳng qua lực độ đ.á.n.h trả của cô mạnh một chút mà thôi.
“Hai đứa về !”
Lục Đắc Thắng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, ông căn bản chuyện rõ ràng với hai đứa nghịch t.ử .
Trời mưa, lấy chồng, tùy chúng nó !
Dù trong quân khu cộng , cũng điên bằng hai đứa nghịch t.ử .
Nguyễn Thất Thất mang theo khoản tiền khổng lồ một vạn đồng, cùng Lục Dã vui vẻ mua thức ăn. Một vạn đồng đấy, sớm thực hiện tự do giỏ chợ .
Gà, vịt, cá, thịt, mỗi thứ đều mua ít. Số phiếu thịt lấy từ chỗ Thạch Kinh Hồng sắp hết hạn, mau chóng tiêu hết.
Hai thắng lợi trở về, những phụ nữ đang tán gẫu lầu đến mức mắt bốc hỏa.
Ngày nào cũng món thịt, hai vợ chồng ăn uống như chứ?
“Em Nguyễn, hai mua nhiều thịt thế ?”
“Em và Lục Dã thích ăn thịt.”
Nguyễn Thất Thất .
“Em thật đùa, ai mà thích ăn thịt chứ. Bọn chị cũng ăn, nhưng phiếu thịt. Mỗi mỗi tháng chỉ cung cấp nửa cân thịt, nhà chị năm miệng ăn, hai cân rưỡi thịt căn bản đủ ăn.”
Người phụ nữ hỏi chuyện khổ vài tiếng, ba đứa con đều đang tuổi ăn tuổi lớn, choai choai ăn thủng nồi trôi rế. Ba thằng con trai đang lớn, của cải trong nhà đều ăn sạch, lương thực cung cấp mỗi tháng đều đủ ăn, còn bỏ tiền chợ đen mua, haiz.
“Chị đừng than khổ nữa, nhà chỉ nửa cân phiếu thịt cung cấp, còn than đây !”
Vương Thục Hoa trêu chọc một câu. Cô và ba đứa con đều là hộ khẩu nông thôn, trong nhà chỉ chồng là phiếu thịt cung cấp, cuộc sống khó khăn túng thiếu.
vì tương lai của các con, cô thà ở thành phố chịu khổ, cũng về nông thôn chịu đựng.
“Sao nhà chị chỉ nửa cân phiếu thịt?”
Nguyễn Thất Thất chút tò mò, cô ấn tượng tệ về Vương Thục Hoa, nhiều chuyện, cũng chủ kiến.
Khi Kỷ Tương Liên và Thương Nhạc Hoa cô, Vương Thục Hoa tham gia, còn đỡ cho cô vài câu. Chẳng qua cô ở khu nhà lời trọng lượng, các quân tẩu đều Kỷ Tương Liên.
“Thục Hoa tư cách tùy quân, hộ khẩu của cô và các con vẫn ở nông thôn.” Có giải thích giúp, trong giọng ít nhiều chút coi thường.
Dù bọn họ đều là quân tẩu tùy quân, cho dù quân khu sắp xếp công việc, nhưng mỗi tháng cũng sẽ phát năm đồng tiền trợ cấp sinh hoạt. Hơn nữa cô và các con đều ăn lương thực hàng hóa, mỗi tháng cung cấp, cuộc sống dư dả hơn nhà Vương Thục Hoa nhiều.
Không giống Vương Thục Hoa, xào rau đều là luộc, nấu chín mới nhỏ một giọt dầu, ăn đến mức xanh xao vàng vọt, con cái cũng gầy gò ốm yếu, là gia đình sống khổ nhất trong khu nhà .
Vương Thục Hoa tuy rằng vẫn , nhưng nụ mang theo chút cay đắng. Kỳ thật cô những đều coi thường , đôi khi là vô tâm , đôi khi là cố ý, đều là đang hạ thấp cô.
Cô kẻ ngốc, thể hiểu, nhưng cô chỉ coi như thấy. Chồng cô mấy năm nay đang ở giai đoạn then chốt, cô thể kéo chân chồng, thể nhịn thì nhịn.
Hơn nữa ở đây cho dù khổ đến , cũng bằng một nửa ở quê. Vương Thục Hoa hài lòng với cuộc sống hiện tại, nếu chồng cô thể đề bạt, cả đời cô cũng còn gì hối tiếc.
“Chồng là Đại đội trưởng, tuổi quân còn đủ, là ở nhờ ở đây.”
Vương Thục Hoa chủ động giải thích, kiêu ngạo tự ti.
Nguyễn Thất Thất hiểu lắm về điều kiện tùy quân, nhưng cô những phụ nữ đều coi thường Vương Thục Hoa, cho nên, cô đột nhiên chọc tức những phụ nữ .
“Chồng chị là đồng đội của Lục Dã, tình đồng đội là tình cảm cả đời, miếng thịt cho chị!”
Trong tay Nguyễn Thất Thất xuất hiện một con dao, cắt một miếng thịt mỡ to một cân, nhét tay Vương Thục Hoa. Cô xem tiểu thuyết niên đại văn, thời đều thích ăn thịt mỡ.
“Ái chà, thế , mau cầm về , cảm ơn em nhé!”
Vương Thục Hoa khiếp sợ, nhiều thịt như , bằng tiêu chuẩn hai tháng của nhà cô, cô cũng thể nhận.
Nguyễn Thất Thất vui: “Chị chê thịt của ?”
“Đương nhiên , em Nguyễn, lòng của em chị xin nhận, nhưng thịt chị thật sự thể nhận, mau cầm về .”
Vương Thục Hoa bất đắc dĩ, vô duyên vô cớ nhận một miếng thịt lớn như , cô gánh nổi.
“ cứ cho chị thịt đấy. Trước Kỷ Tương Liên bọn họ , chị đỡ cho , cầm lấy .”
Cô nhét miếng thịt tay Vương Thục Hoa một cách cứng rắn, giọng điệu cho phép từ chối, tựa như tổng tài bá đạo, chỉ thiếu một nụ tà mị.
Vẻ mặt Vương Thục Hoa kinh ngạc, cô ngờ chỉ vài câu công bằng, Nguyễn Thất Thất . Trong lòng khỏi chút ấm áp, cảm thấy Nguyễn Thất Thất kỳ thật dễ gần, một ơn báo ơn, thể là khó gần ?
“Đại đội trưởng Bành vẫn đề bạt?”
Lục Dã nhíu mày, nhớ Đại đội trưởng Bành Đại đội trưởng 6 năm , xét về tư cách, xét về năng lực, đều là lẽ đề bạt sớm.
“Lão Bành nhà chị còn cần học tập thêm.”
Vương Thục Hoa trả lời xã giao, nhưng trong lòng cô khổ vô cùng.
Bởi vì chồng cô hai cơ hội đề bạt, xét về tư cách và năng lực, đều là chồng cô ưu tú hơn, nhưng nào cũng bằng đề bạt. Xét đến cùng, vẫn là do lão Bành nhà cô bối cảnh.
“Cầm thịt , còn từng ăn sủi cảo nhà chị, ngon.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-108-luc-da-an-bua-sui-cao-dau-tien.html.]
Lục Dã cắt một miếng thịt nạc, cùng với thịt mỡ cộng cũng đến hai cân, nhét tất cả tay Vương Thục Hoa, đó kéo Nguyễn Thất Thất lên lầu.
Chờ Vương Thục Hoa phản ứng , hai bọn họ lên lầu. Miếng thịt trong tay nặng trĩu, thịt mỡ bóng loáng, thịt nạc đỏ tươi sáng bóng, tuy là thịt sống, nhưng cũng khiến cô nuốt nước miếng.
Đừng trẻ con thèm, cô cũng thèm a!
“Thục Hoa, chị và Phó doanh trưởng Lục quan hệ như từ bao giờ thế? Còn ăn cơm ở nhà chị nữa?”
Mọi đều tò mò, chút hối hận, ngờ Vương Thục Hoa thâm tàng bất lộ, mối quan hệ với Lục Dã. Sớm bọn họ khách khí với Vương Thục Hoa hơn một chút.
“Chị cũng nhớ nữa, hỏi lão Bành nhà chị xem.”
Vương Thục Hoa thật, cô thật sự nghĩ .
Hơn nữa cô cảm thấy, thể là Lục Dã sợ cô ngại nhận thịt, nên mới cố ý như .
Người trong khu nhà đều vợ chồng Phó doanh trưởng Lục là ông điên bà điên, nhưng cô cảm thấy, đôi vợ chồng son đều là , ấm áp.
“Thục Hoa, lão Bành nhà chị phát đạt , cũng đừng quên chị em chúng nhé!”
Giọng điệu của những phụ nữ khác đều chút chua chát. Trước khi bọn họ ở chung với Vương Thục Hoa, đều mang theo cảm giác ưu việt, chuyện giọng điệu cũng chút cao ngạo. Hiện tại vợ chồng Vương Thục Hoa bắt quan hệ với Lục Dã, ở quân khu chắc chắn thăng chức nhanh, bọn họ ngược nịnh bợ Vương Thục Hoa.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Nói đùa gì , Phó doanh trưởng Lục và Tiểu Nguyễn bụng, thương bọn trẻ nhà chị thịt ăn nên mới cho thịt, các chị nghĩ thế!”
Vương Thục Hoa cô như sẽ ai tin, nhưng lời vẫn , tin tùy bọn họ.
“Chị về nhà nấu cơm đây.”
Vương Thục Hoa đế giày cũng khâu nữa, cầm thịt về nhà. Nhà cô năm ở tầng một, chỉ một gian phòng, tuy chật chội nhưng cô thu dọn gọn gàng ngăn nắp. Nấu cơm giặt giũ đều ở ngoài hành lang, một gian phòng ngăn thành hai nửa, bên trong cô và chồng ở, bên ngoài kê một chiếc giường tầng và một chiếc giường gấp, ba đứa con ngủ.
Trước con còn nhỏ thì , bây giờ con lớn, đặc biệt là con gái sắp đến tuổi dậy thì, ngủ chung một phòng với hai trai thì tiện. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Vương Thục Hoa sốt ruột chuyện chồng đề bạt.
Chỉ cần đề bạt, cô và các con sẽ tư cách tùy quân, đến lúc đó chỉ phân thêm một gian phòng, cô và các con còn đều ăn lương thực hàng hóa, cô còn thể sắp xếp công việc, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn.
Tối hôm đó, bàn cơm nhà họ Bành một đĩa lớn thịt xào ớt trắng, còn là thịt mỡ thái lát, chỉ xào cho bớt một nửa mỡ, miếng thịt bóng loáng trông thật hấp dẫn, thôi chảy nước miếng.
Vương Thục Hoa còn gói thêm ít sủi cảo, trong nhà bột mì trắng nhiều, cô gói nhiều lắm. Nhân thịt lợn cải trắng, cô cố ý múc một bát lớn, còn cũng chỉ một bát, cả nhà năm ăn.
“Không sống nữa ? Vương Thục Hoa, em định ăn xong bữa đường ai nấy với ?”
Đại đội trưởng Bành còn về đến cửa nhà, từ xa ngửi thấy mùi thịt. Anh còn tưởng là nhà Lục Dã, trong lòng thầm mắng Lục Dã gì, ngày nào cũng ăn thịt câu dẫn .
Kết quả thấy bàn nhà bày một đĩa thịt lớn, còn là thịt mỡ thái lát, nhiều hơn cả thịt ăn Tết. Đại đội trưởng Bành dùng sức nuốt nước miếng vài cái, dí dỏm đùa.
Anh là Thiệu Thành tỉnh Tương, dáng trung bình, nước da ngăm đen, hiền lành dí dỏm, còn chịu khó lụng, nhiệt tình giúp đỡ khác, nhân duyên trong quân đội , điều duy nhất kém cỏi chính là bối cảnh.
Đại đội trưởng Bành là con trai của một gia đình nông dân nghèo rớt mồng tơi, thể lên Đại đội trưởng, trả giá nhiều nỗ lực và mồ hôi nước mắt hơn khác, gần như là lấy mạng đổi.
ở trong quân đội, từ cấp Đại đội trưởng lên cao nữa là khó. Một là vận may, hai là quan hệ, ba là thực lực. Ba yếu tố thiếu một cũng , nếu gom đủ ba thứ , thì chỉ thể chờ đợi theo thâm niên.
Đại đội trưởng Bành cũng hiểu rõ điều , cho nên hiện tại chỉ hy vọng thể khổ tận cam lai, gì thì cũng để vợ con ăn lương thực hàng hóa, nếu thật sự cam lòng.
(Trẻ con thập niên 70-80 hộ khẩu theo , nếu Vương Thục Hoa thể tùy quân, thì chính là hộ khẩu nông thôn, đây cũng là nguyên nhân chồng cô chịu khổ trong quân đội, tất cả đều là vì tương lai của con cái).
“Mẹ, nhà sống nữa ?”
Đại đội trưởng Bành mới đùa xong, con trai lớn Bành Hải Quân của bọn họ cũng về, đeo chéo chiếc cặp sách quân đội màu xanh giặt đến bạc phếch, trong tay còn ôm một bó củi để đun nấu trong nhà.
(Cặp sách thịnh hành thời đó)
Mỗi học về, ba em bọn họ đều sẽ nhặt một bó củi mang về, như trong nhà thể tiết kiệm tiền than đá.
“Ồn ào cái gì, Hải Dương và Sao Biển ?”
Vương Thục Hoa gắp một miếng thịt mỡ, nhét miệng con trai lớn, đút cho chồng một miếng.
“Thơm… Thơm quá!”
Bành Hải Quân tiếc nỡ ăn ngay một miếng, ngậm miếng thịt trong miệng, nhắm mắt , vẻ mặt hưởng thụ.
Đại đội trưởng Bành cũng tiếc nỡ ăn, bỏ đĩa: “Chờ bọn trẻ về cùng ăn.”
Bọn trẻ đều đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút, già , ăn ăn cũng khác biệt lắm.
“Nhiều thịt thế cơ mà, ăn !”
Vương Thục Hoa trừng mắt chồng, Đại đội trưởng Bành ha hả gắp một miếng thịt, đút cho cô ăn: “Em vất vả nhất, ăn nhiều một chút!”
“Lúc xào rau em ăn , mau ăn . , em hỏi chuyện .”
Vương Thục Hoa ăn, đút cho chồng, cuối cùng miếng thịt về trong đĩa, hai vợ chồng ai cũng ăn.
“Chỗ thịt là Phó doanh trưởng Lục và em Nguyễn cho đấy, cho tận hai cân. Phó doanh trưởng Lục , từng ăn sủi cảo nhà , em chẳng chút ấn tượng nào nhỉ?”
Vương Thục Hoa đưa chỗ thịt còn cho chồng xem, cô xào nửa cân thịt mỡ, gói thêm ít sủi cảo, còn thừa bảy tám lạng thịt, thể ăn mấy bữa nữa.
“Sao cho nhiều thế , em nên nhận.”
Đại đội trưởng Bành nhíu chặt mày, vợ đúng , thể nhận nhiều thịt như chứ, sẽ khiến khác dị nghị.
“Bọn họ cứ nhét tay em, em còn kịp trả . Bát sủi cảo lát nữa mang sang cho nhà Lục gia nhé, nhân thịt lợn cải trắng đấy.”
Vương Thục Hoa chút tủi , cô ở khu nhà vẫn luôn cẩn thận, đắc tội ai, cũng kéo bè kéo cánh với ai, chuyện thịt thật sự là ngoài ý .
“Lát nữa mang sang.”
Đại đội trưởng Bành gì nữa, vẫn hiểu vợ , chắc chắn chủ động chiếm tiện nghi. Vợ chồng Lục Dã hành sự đều chút theo ý , lẽ ngẫu hứng lên chăng?
“Vậy chuyện sủi cảo là thế nào?” Vương Thục Hoa tò mò.