Quân Hôn Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hung Tàn Tận Hưởng Cuộc Sống Ở Hải Đảo - Chương 185: Khương Kiến Binh Nắn Nót Con Gái

Cập nhật lúc: 2025-12-07 09:42:31
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chuyện gián điệp đây tấn công bố cháu và một nhà nghiên cứu hàng vũ trụ, cũng ."

"Theo điều tra hiện tại bên phía Minh Đảo, thế lực ẩn náu còn xa chỉ đơn giản là gián điệp địch."

"Ngoài thế lực bên ngoài, còn cả mâu thuẫn nội bộ giữa nhà với ."

"Các cháu ở Minh Đảo, nhất định thêm phần phòng ."

"Tuyệt đối thật thận trọng!"

Nói đến đây, Lục lão gia dài một tiếng thở dài.

Mặc dù mấy năm nay, ông lòng giữ hạt giống cho Hoa Hạ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ như muối bỏ bể.

Rất nhiều nơi, nhiều chuyện, cũng ông lòng là thể lo liệu hết.

Khương Uyển gật đầu, ánh mắt kiên nghị: "Cháu hiểu rõ, ông ngoại!"

Lục lão gia hài lòng gật gật đầu, dù ông từng gặp Khương Kiến Hoa, nhưng cùng ở Kinh Thành, ông cũng danh Khương Kiến Hoa.

Là một quân nhân vô cùng xuất sắc.

Ông còn , cháu dâu nhà là tự nguyện hạ hương.

Không những giúp cảnh sát bắt buôn và tên trộm, còn giúp quân khu phá hủy một ổ gián điệp lớn Minh Đảo.

Nhìn hai thẳng tắp mặt, Lục lão gia thật sự vui mừng trong lòng.

Thật ngờ, cháu trai nhà thể kết với con gái nhà họ Khương.

Một bên khác của Kinh Thành, trong tòa nhà ống.

Khương Hồng Bình bên giường, đút cơm cho Khương Kiến Binh.

Tối hôm qua khi Khương Kiến Binh ngã xuống, phía đầu đập thẳng xuống đất, sứt một miếng lớn.

Khi tỉnh dậy đầu óc choáng váng chịu nổi, chỉ động một chút là nôn.

Bác sĩ là chấn động nhẹ, nhất nên viện quan sát vài ngày, đến lúc mới xuất viện.

Khương Kiến Binh xót tiền viện phí, sống c.h.ế.t chịu viện.

Sau đó bảo vợ gọi con gái và con rể qua, đón ông về.

Khương Hồng Bình vốn còn nghĩ, thể bố cô vốn tệ, như viện, còn là chấn động não.

Đợi cô trở về nhà đẻ, kể như , trong lòng hiểu phần nào.

Khi ở nhà, bố thiên vị đứa thứ ba đến mức căn cứ.

Bây giờ đại ca cưới đại tẩu , bố vẫn như , đổi ai cũng chịu nổi.

"Mẹ, vẫn nên tìm cách đón đại tẩu về chăm sóc bố con."

Khương Hồng Bình bất mãn dùng thìa cạo những hạt cơm đáy bát, đút miệng Khương Kiến Binh, giọng điệu .

"Con chỉ xin phép một ngày thôi."

Tối hôm qua Khương Hải Ba và Khương Hải Dương cảnh sát đưa về đồn, hai đ.á.n.h ngay trong đồn.

Hai bây giờ vẫn còn giam trong đó, thả .

Từ Đa Đa nửa đêm lén lút nước mắt trở về, rạng sáng thu dọn đồ đạc đến nhà dì ở phía tây thành.

Ngưu Hương Như thấy, thế , vội vàng gọi bảo con gái gọi về chăm sóc hai vợ chồng già.

Khương Hồng Bình trong lòng phục, bình thường trong nhà hễ chút chuyện bao giờ thấy bố gọi .

Bây giờ xảy chuyện, gọi đứa con gái về chăm sóc.

Nếu sớm là vì loại chuyện mà bố cô mới viện, cô căn bản sẽ về thăm một cái.

Ngưu Hương Như đầu quấn một chiếc khăn, chân trái băng băng, khểnh bên cạnh.

"Đồ con gái c.h.ế.t tiệt, với bố một nắng hai sương nuôi mày khôn lớn."

"Bây giờ bảo mày về chăm sóc bọn vài ngày thì !"

Ngưu Hương Như mắng, trợn trắng mắt về phía con gái:

"Mày mà dám chăm sóc, tao sẽ đến đơn vị của mày tìm lãnh đạo của mày!"

"Khiến mày còn mặt mũi nào gặp !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-my-nhan-hung-tan-tan-huong-cuoc-song-o-hai-dao/chuong-185-khuong-kien-binh-nan-not-con-gai.html.]

Khương Hồng Bình nắm chặt đồ vật trong tay, mắt đỏ hoe.

"Mẹ! Sao như !" Khương Hồng Bình tức giận hét lên, "Sao thể vô lý như thế!"

Ngưu Hương Như lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một tia xảo trá, bà cách nắn nót đứa con gái thứ hai.

Con gái từ nhỏ đến lớn đều thích thể diện, bây giờ coi trọng nhất, chính là công việc của cô .

"Tao là của mày, mày lời tao!"

"Ai bảo mày là con gái của tao, mày chăm sóc tao và bố mày!"

Khương Hồng Bình tức giận đến run rẩy , cô trừng mắt , sắp đến nơi.

Từ nhỏ đến lớn, là đứa thứ hai trong nhà là con gái, cô luôn là đứa đối đãi t.ử tế nhất trong nhà.

Trong nhà ba gian phòng, đại ca và tiểu đều phòng riêng.

Chỉ cô là trải một chiếc giường xếp, ngủ trong phòng khách.

Còn cả nhà một tháng ăn một thịt, cũng bao giờ phần của cô.

Hễ cô động đũa gắp thịt, cô luôn thể tìm cớ khác bảo cô việc , việc .

Một hai còn , nhiều lên, Khương Hồng Bình trong lòng .

Mẹ cô đây là nỡ để đứa con gái như cô ăn thịt!

Bây giờ cô kết hôn , cô vẫn cứ hành hạ cô như .

Nghĩ nghĩ , Khương Hồng Bình đặt mạnh bát xuống bàn, chạy ngoài.

"Mày ! Mày đây cho tao."

Ngưu Hương Như vốn định đuổi theo, nhưng chân đau quá mức, căn bản động đậy .

Khương Kiến Binh giường há hốc mồm, dùng hết sức mới rõ ràng .

"Đồ ngu ngốc, mày mắng nó gì!"

Lúc , trong lòng Khương Kiến Binh sự chán ghét đối với vợ đạt đến đỉnh điểm.

Tối hôm qua nếu vợ hiểu ý ông , cứ xúi giục thằng ba đ.á.n.h đại tẩu, sự tình cũng đến nỗi trở thành như bây giờ.

Ngưu Hương Như chồng mắng như , sợ hãi rụt đầu .

So với lúc nãy mắng con gái, khác hẳn.

Nhìn thấy vợ vẻ mặt cúi đầu , Khương Kiến Binh chỉ thể kiên nhẫn:

"Đợi một lát nếu Hồng Bình còn , mày đừng gì hết, từ trong tủ lấy hai tấm phiếu vải cho nó."

Vân Vũ

Ngưu Hương Như thấy lời , suýt nữa nhảy dựng lên.

"Trong nhà chỉ đúng mấy tấm đó, cho nó , những khác dùng gì."

Khương Kiến Binh cảm thấy đầu nhói nhói: "Bây giờ hai đứa con trai đều ở trong đồn, con dâu đ.á.n.h chạy mất."

"Ngoài Hồng Bình , mày xem mày còn thể trông cậy ai nữa."

Rõ ràng, Khương Kiến Binh so với vợ càng hiểu cách nắn nót con gái hơn.

Con gái mềm lòng, là ăn mềm ăn cứng.

Khương Kiến Binh hai câu xong, đầu choáng váng chịu nổi, chỉ thể lập tức nhắm mắt .

Lúc trong lòng ông còn đang tính toán, hai tấm phiếu vải cho con gái cũng thể cho .

Đợi vài hôm nữa thể dậy , ông tìm cách từ cháu trai Khương An Quốc đó, gỡ gạc !

Cháu gái Khương Uyển ông nắm chắc bây giờ là tình huống thế nào, nhưng tình hình tối hôm qua, cũng giống là dễ trêu chọc.

Tốt nhất vẫn là cố gắng đừng qua .

Ngưu Hương Như nghĩ kỹ lời của chồng, đúng là lý.

Thế là bà vịn tủ, nhảy lò cò một chân phòng ngủ, lấy từ trong tủ hai tấm phiếu vải bỏ túi quần.

Chuẩn đợi con gái , đưa cho nó.

 

Loading...