Quân Hôn Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hung Tàn Tận Hưởng Cuộc Sống Ở Hải Đảo - Chương 177: Đột Nhập Nhà Họ Khương Trong Đêm

Cập nhật lúc: 2025-12-05 11:31:11
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Gia Viễn bên cạnh, cảm thấy ngượng ngùng.

Mẹ đúng là... lúc chụp ảnh mặc quần áo cho đành, giờ còn lôi "lịch sử đen tối" cho vợ xem nữa!

"Con cắt chút trái cây."

Má Lục Gia Viễn ửng hồng.

Vừa bước chân bếp, lưng thấy tiếng vang lên từ phòng khách.

"Ha ha ha —"

"Thằng nhóc còn ngại nữa kìa."

Lục Gia Viễn: Ừ, vui vẻ là , cần quan tâm sống c.h.ế.t của con.

Khoảng hơn bảy giờ, Ôn Bích Quân và Lục Vân Đình định ngoài dạo.

"Để em cùng nhé?"

Khương Uyển đề nghị.

Ôn Bích Quân vội vã khoát tay: "Không cần cần, các con mệt cả ngày , với bố con ."

Rồi bà kéo lão Lục cửa.

Ngay cả cô giúp việc nấu ăn cũng thức thời về phòng .

Lục Gia Viễn khẽ mỉm , nắm tay Khương Uyển định dắt lên lầu.

"Uyển Uyển, chúng về phòng nghỉ ngơi thôi."

Khương Uyển tròn mắt: "Mới sáu giờ thôi, em còn buồn ngủ."

"Không , cứ xuống , một lúc là buồn ngủ thôi."

Lục Gia Viễn khẽ, ánh mắt Khương Uyển chứa đầy khát khao trần trụi.

Anh mấy ngày động vợ !

Vừa đóng cửa phòng , Lục Gia Viễn dùng lực kéo cổ tay Khương Uyển, trực tiếp ép cô sát tường.

Tay giữ chặt gáy Khương Uyển, nôn nóng cúi đầu hôn lên.

Nụ hôn kéo dài thật lâu, thật lâu.

Khương Uyển: "... " Được, , vây chặt đây mà.

Đàn ông nếm trải mùi đời thật đáng sợ.

Lục Gia Viễn ngậm lấy dái tai Khương Uyển: "Uyển Uyển, Uyển Uyển..."

Ánh mắt Khương Uyển dậy sóng tình, rõ ràng cảm nhận thứ gì đó đang đè bụng của .

Cô nuốt nước bọt, mềm nhũn .

Vòng tay ôm lấy cổ Lục Gia Viễn, đôi môi đỏ đón nhận.

Trong phòng vang lên những âm thanh ái ân, bàn ghế cũng theo đó rung lắc.

Lần Lục Gia Viễn đặc biệt hung hãn, nếu Khương Uyển cầu xin, còn thể hung hãn hơn nữa.

Khoảng hơn hai giờ sáng, Khương Uyển trần truồng dậy khỏi giường, lưng Lục Gia Viễn định mặc quần áo.

Lục Gia Viễn nghiêng giường, một tay chống cằm.

Nhìn thấy lưng trần mượt mà, eo thon mềm mại và m.ô.n.g cong của vợ , trong đầu hiện lên cảnh tượng mây mưa , Lục Gia Viễn động yết hầu.

"Đã khuya thế , em vẫn định về ?"

"Ừ, lúc ai, em về xem một chút."

Khương Uyển mặc lên một bộ quần áo từng mặc.

"Vậy để cùng."

Vừa , Lục Gia Viễn định dậy, Khương Uyển ấn xuống.

"Không cần , ngoan ngoãn ở nhà đợi em.

Em chỉ về xem một chút, sẽ ngay."

Nói , đôi môi đỏ của Khương Uyển hôn lên, đôi mắt đào hoa ửng hồng trong vắt và sáng ngời.

May mà Lục Gia Viễn mê điều : "Được , em cẩn thận."

Lợi dụng màn đêm, Khương Uyển trèo tường , nhanh đến khu tập thể quân đội nơi cô từng sống khi hạ xuống.

Khương Uyển thấy, cửa tầng một dán giấy phong tỏa.

Cô tiến gần kiểm tra, tinh ý phát hiện mép giấy phong tỏa hình như còn một lớp khác.

Những ngôi nhà phong tỏa bình thường, ai dám mở , đều tránh xa.

Vân Vũ

vòng phía nhà, ngẩng đầu thấy cửa sổ phòng , hình như để hở một khe.

"Xem đó nhà."

Khương Uyển chằm chằm cửa sổ, giơ tay lên, như con tắc kè, dễ dàng leo lên cửa sổ tầng hai.

Nhẹ nhàng mở cửa sổ, lật trong phòng.

Phòng cô chỉ còn tấm ván giường gãy, tất cả đồ đạc giá trị đều lấy hết.

Khương Uyển đó liếc mắt , thấy tấm ảnh đen trắng của Trầm Phương vẫn treo tường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-thap-nien-70-my-nhan-hung-tan-tan-huong-cuoc-song-o-hai-dao/chuong-177-dot-nhap-nha-ho-khuong-trong-dem.html.]

Khương Uyển mũi cay cay, kiễng chân lấy bức ảnh xuống.

Trên ảnh phủ một lớp bụi dày, Khương Uyển dùng áo lau sạch, mới cất gian.

Từ tầng hai xuống, cô cần đèn pin, vẫn thể thấy nhà đổi.

Tất cả đồ đạc đều còn, cả ngôi nhà trống rỗng, tiếng động lớn một chút là vang vọng.

Đặc biệt là phòng bố cô, và cả thư phòng của ông, sàn nhà đều ai đó bật lên.

Nếu chỉ là bọn Ủy ban Cách mạng đến lục soát, bọn chúng chỉ mang bàn ghế tủ giường những đồ nội thất trong nhà, chứ bật sàn lên.

Kết hợp với lớp giấy phong tỏa mới dán ở cửa lớn lúc nãy, Khương Uyển khẳng định, trăm phần trăm là khi nhà họ Khương lục soát, lén tìm kiếm thứ gì đó.

"Ông lão rốt cuộc giấu đồ ở ."

Trong căn phòng tối đen, Khương Uyển chìm suy tư.

Tình hình ở trại lao động Khương Uyển rõ, một gian nhỏ xíu, một cái là thấy hết.

Bố cô mang , cũng chỗ để giấu.

Thứ đó, chắc chắn vẫn còn trong ngôi nhà .

Khương Uyển đành tìm kiếm từng căn phòng một.

Vì trong nhà chỉ còn trơ khung , nên việc tìm kiếm cũng nhanh.

Khương Uyển tìm khắp cầu thang, bếp, nhà vệ sinh, tất cả những chỗ thể và thể, cô đều tìm kỹ một lượt, vẫn phát hiện manh mối gì.

Cuối cùng cô thậm chí còn trèo lên ống khói hai lượt, vẫn .

"Chẳng lẽ đồ tìm thấy và lấy ?"

Khương Uyển bực bội, lúc chỉ lập tức chạy về trại lao động, ép bố cho rốt cuộc đồ giấu ở .

Khương Uyển xoa mũi: "Rốt cuộc là ở ?"

Khương Uyển chằm chằm bức tường, trầm ngâm suy nghĩ.

Trước đây, phụ họ Khương từng giấu một khoản tiền lớn và giấy tờ nhà trong tường.

"Không đồ cũng giấu trong tường ."

Nghĩ đến đây, Khương Uyển đành gõ từng bức tường một.

Ngón tay cô liên tục sờ soạng bề mặt tường.

Mỗi gõ, cô đều mong thấy âm thanh khác biệt, nhưng mỗi đều là âm vang trống rỗng giống .

Tâm trạng Khương Uyển càng lúc càng trở nên bực bội.

Kết quả là, phát hiện bất kỳ điều gì bất thường, ngược bản cô còn mệt đứt .

Nếu cân nhắc động tĩnh quá lớn sẽ phát hiện, cô dùng dị năng, cho nổ tung cả tòa nhà !!!

"Phù —"

Khương Uyển hít một thật sâu, tự an ủi đừng tức giận, tìm thấy cũng .

Còn vài ngày nữa, cô thể từ từ tìm.

Lục Gia Viễn từ khi Khương Uyển ngoài vẫn hề nghỉ ngơi, lúc đang tựa giường sách. Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, lập tức dậy mở cửa.

Là Khương Uyển trở về.

Lục Gia Viễn giơ tay xem giờ, hơn năm giờ .

"Về ~"

"Ừ ~"

Lục Gia Viễn nhận ngay tâm trạng Khương Uyển cao.

Anh đến bên Khương Uyển, xoa xoa đỉnh đầu cô, gì.

Vợ về nhà, phần nhiều là chạm cảnh sinh tình .

Khương Uyển lên ghế, dựa đầu lòng Lục Gia Viễn.

Lục Gia Viễn nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi xuống, nhẹ nhàng chùi vết bụi mặt Khương Uyển.

"Sao ngoài một lát, biến thành chú mèo hoa ."

Khương Uyển liếc gương, quả nhiên mặt lúc nào dính đầy bồ hóng, đen thui.

Cô ấm ức : "Anh đang chê em đấy ."

Lục Gia Viễn ôm lấy cô: "Không , đáng yêu.

Thích còn kịp, chê ."

Khương Uyển tâm trạng khá hơn một chút: "Anh chỉ dỗ em."

Hai ôm một lúc lâu, Lục Gia Viễn dỗ dành Khương Uyển, hai cùng tắm rửa.

Khi Khương Uyển tỉnh dậy, quá 12 giờ trưa.

Lục Gia Viễn khi ngoài đặc biệt dặn Ôn Bích Quân, cần gọi Khương Uyển dậy.

Ôn Bích Quân cho con trai một ánh mắt: 'Mẹ là từng trải '.

Khương Uyển mặc quần áo xong định xuống lầu, liền thấy tiếng chuyện nhà.

Nhà khách đến ?

Loading...