Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 783
Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:50:40
Lượt xem: 10
Hai nhà thiết kế trang sức, tiền lương mỗi tháng của Triệu Kí Thu là một trăm đồng, Ngũ Hiểu Đường là hai mươi đồng, Triệu Kí Thu vốn kiên quyết nói Ngũ Hiểu Đường không lấy tiền lương, cuối cùng bà ấy không cố chấp bằng Bạch Du, chỉ đành thỏa thuận tiền lương hai mươi đồng.
Bạch Du đồng ý, sau này khi có thiết kế mới, cô sẽ tăng tiền lương của Ngũ Hiểu Đường.
Hai trợ lý lần lượt là Dư Tiểu Kiệt và con gái Lại Mỹ Thanh của thím Thẩm.
Lại Mỹ Thanh tốt nghiệp cấp ba, khi Kỳ thi Đại Học khôi phục thì chồng cô ấy bị bệnh nặng nên cô ấy không đăng ký tham gia, sau khi chồng chết, cô ấy muốn đăng ký tham gia, nhưng lại bị bên nhà chồng ngăn cản, cô ấy cứ vậy mà bỏ lỡ cơ hội đăng ký tham gia lần thứ hai.
Lại Mỹ Thanh giống mẹ của cô ấy, tính cách khiêm tốn chín chắn, nhưng làm việc lại rất cẩn thận, có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt cần tới Bạch Du, cô ấy sẽ trực tiếp ra tay, khi có cô ấy, có rất nhiều chuyện mà Bạch Du không cần phải tự mình chạy tới chạy lui.
Cô định để Dư Tiểu Kiệt phụ trách nghiệp vụ bên ngoài, còn Lại Mỹ Thanh thì ở bên cạnh giúp cô xử lý công việc.
Hai trợ lý đều có thời gian thực tập là một tháng, tiền lương thực tập mỗi tháng là mười lăm đồng, sau khi chuyển lên chính thức thì sẽ quyết định dựa vào công việc cụ thể.
Người không trúng tuyển đều rất thất vọng, nhưng khi nghe Bạch Du nói sau này còn sẽ tiếp tục tuyển người, lúc này mới vui vẻ trở lại, khen Bạch Du một đống lời rồi mới rời khỏi.
Những người này vừa rời khỏi thì những người ở nhà máy đồ khảm xà đã đến.
Gần như là toàn bộ người trong nhà máy đồ khảm xà cừ đều đến đây, Âu Dương Văn Khiên và thợ cả Ngũ dẫn đầu, phía sau là Mã Tái Nam và nhóm công nhân trong nhà máy đồ khảm xà cừ, bọn họ xách theo trứng gà, kẹo, bưng chậu cây lớn, trong đó có vài chàng trai còn khiêng một bức hoành phi, do phía trên bức hoành phi phủ vải đỏ nên trong lúc nhất thời không thể nhìn thấy bên trong viết gì.
Vẻ mặt Bạch Du ngạc nhiên: "Vừa rồi thím Triệu nói với tôi rằng mọi người sẽ đến vào giữa trưa, không ngờ lại có nhiều người tới như vậy!”
Âu Dương Văn Khiên cười nói: "Mọi người rất biết ơn cô vì đã mang nhà máy đồ khảm xà cừ đến cho công xã Phi Ngư, cho nên mọi người nói muốn tới đây chúc mừng."
Mọi người nghe được lời này, sôi nổi gật đầu hùa theo.
Chủ nhiệm Vương: "Nếu trước kia có người nói với tôi là công xã Phi Ngư của chúng tôi sẽ trở thành công xã khiến mọi người ngưỡng mộ, tôi sẽ không tin, nhưng kể từ khi Bạch Du tới, mọi chuyện đã thành sự thật!"
Từ sau khi Bạch Du đưa ra chỉ thu vỏ sò của những nhà không bạo hành gia đình, công xã Phi Ngư đã thay đổi tập tục đánh vợ ngày xưa, vả lại tiền lương của nhóm công nhân nữ trong nhà máy càng ngày càng nhiều, các cô ấy cũng có quyền lên tiếng trong nhà, đàn ông và cha mẹ chồng trong nhà cũng không dám động một chút là ra tay như trước.
Công xã trở nên tốt hơn, cũng bởi vì vậy mà bà ta đã nhiều lần được lãnh đạo khen ngợi, còn định chuyển bà ta lên thị trấn, nhưng bà ta đã từ chối, sau đó nhường cơ hội này lại cho con dâu mình.
Bà ta đã lớn tuổi, làm cũng không được mấy năm nữa, nhưng chỗ béo bở không cho người ngoài, đương nhiên cơ hội tốt phải để lại cho người trong nhà.
Khương Tuệ Quân: "Chắc mọi người ở đây đã biết rõ chuyện của tôi, lúc trước nếu không nhờ quản đốc Bạch và chủ nhiệm Vương kịp thời chạy tới cứu tôi và con gái, sợ rằng giờ chúng tôi đã không sống nữa!"
Cô ấy thường xuyên dặn các con gái phải học tập Bạch Du, học tập thật giỏi, sau này vào cấp ba rồi thi đậu Đại Học, chỉ cần bọn họ chịu học, cô ấy sẽ cố gắng tạo điều kiện cho các con bé học tập!
Trong mắt của cô ấy, Bạch Du là ân nhân cứu mạng của cô ấy và các con gái.
Mọi người mồm năm miệng mười, nói cảm ơn với Bạch Du.
TBC
Bạch Du cảm giác trái tim như bị lấp đầy: "Cảm ơn mọi người, công xã Phi Ngư có thể được như ngày hôm nay, không phải công lao của một mình tôi, mà là công lao của tất cả mọi người, thư ký Âu Dương chịu áp lực để đi vay, thợ cả Ngũ và thợ cả Triệu làm nhiều chức, không chỉ phải thiết kế, phải điêu khắc, mà còn dẫn dắt người học nghề, bọn họ đều là người có công!"
"Còn có Chủ nhiệm Vương, Mã Tái Nam, còn có mỗi một người trong nhà máy, mọi người đều là người có công với nhà máy, mỗi người đều vô cùng cố gắng, đặc biệt là lúc nhà máy vừa mới thành lập, trở thành người học nghề không có một đồng tiền, bị mọi người xung quanh coi thường, nhưng mọi người vẫn gánh lấy áp lực mà không chùn bước, nếu không có mọi người, nhà máy cũng không có cách nào để hoạt động!”
Một lời đã khen tất cả mọi người.
Ai mà không thích lời khen chứ, nghe Bạch Du nói như vậy, trong lòng mọi người thoải mái như ngày nóng bức được uống nước chè mát lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-783.html.]
"Nếu khai trương, vậy chắc chắn phải chúc những lời may mắn, tôi trước, tôi chúc nhà máy trang sức Thải Hồng phát triển không ngừng, trở thành nhà áy xuất sắc trong ngành sản xuất!"
"Tôi nữa, tôi chúc nhà máy trang sức Thải Hồng khai trương thuận lợi, tiền vô như nước, nhà máy càng ngày càng phát triển!"
"Tôi chúc nhà máy nghiệp vụ ngọc trai lăn đều như bông tuyết, sản phẩm bán chạy cả nước, tiến ra thế giới!"
Bạch Du cũng thích nghe lời khen: "Được, được, được, cảm ơn mọi người, tôi nhận lời chúc của mọi người, mọi người mau vào ăn trái cây đi."
Bởi vì Giang Lâm có nhiệm vụ nên không thể đến đây, nhưng trước khi anh có nhiệm vụ thì anh đã cho người mang mấy rương trái cây và mua đủ loại bánh kẹo để cô tiếp khách.
Mọi người nghe được có lộc ăn, lập tức reo hò vui sướng, không khí rất vui vẻ.
Âu Dương Văn Khiên cho mấy chàng trai bưng bức hoành phi tới đây, sau đó bảo Bạch Du xốc vải đỏ lên trước mặt mọi người, để lộ một bức tranh đồ khảm xà cừ rất lớn.
Phía trên dùng vỏ sò điêu khắc thành một con thuyền buồm đón mặt trời mọc, trên thuyền chứa đầy ngọc trai, bên cạnh viết một dòng chữ chúc mừng: Nhà máy trang sức Thải Hồng, mặt trời mới mọc ở phía Đông, thuận buồm xuôi gió.
Bạch Du cười nói: "Hay! Tranh đồ khảm xà cừ rất đẹp, tôi rất thích!"
Những người khác thấy thế cũng sôi nổi lấy ra quà mang tới đây, nhưng Bạch Du chỉ nhận hai chậu cây lựu, còn những món đồ khác thì để mọi người mang về.
Hai chậu cây lựu cao một mét, trên cây lựu phủ đầy những trái lựu đỏ rực, đầy rẫy quả lớn, trông vô cùng có khí thế.
Ban đêm khi trở về căn cứ Hải quân, đầu bếp Diêu tặng cô một bàn đồ ăn ngon để chúc mừng.
Mấy năm nay tay nghề nấu nướng của đầu bếp Diêu càng thêm giỏi, đặc biệt là món vịt nấu măng chua, không dùng đến mỡ lợn, mà là dùng dầu chè để nấu, dầu chè có thể tiêu sạch dầu mỡ của vịt tốt hơn, măng chua vừa chua vừa mềm quyện với thịt vịt tươi ngon, tích trữ mùi vị đạt đến mức thăng hoa.
Ngon đến mức khiến người ta muốn ngừng mà ngừng không được.
Nhà máy thuận lợi khai trương.
Khi xây dựng trại chăn nuôi ngọc trai và tòa nhà văn phòng, Bạch Du đã sử dụng nửa số vàng và trang sức, sau đó nhờ Giang Lâm kiếm người giúp đổi ra thành tiền mặt.
Xây dựng nhà máy tốn hơn mười mấy ngàn đồng, vô cùng tốn tiền.
Nếu không có rương vàng và số trang sức kia, cô thật sự không dám mạnh tay như vậy.
Tất nhiên là Giang Lâm đã nói, bảo cô không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc, bảo cô cứ mạnh tay, vấn đề tiền bạc cứ để anh giải quyết.
Bạch Du cảm thấy những lời đó của anh vào thời điểm này có chút ngầu, cũng biết rõ tại sao mấy quyển tiểu thuyết ở đời trước lại thích viết thể loại giám đốc bá đạo như vậy.
Hôm sau khi tới nhà máy, Bạch Du đã lấy ra hai ngàn đồng đưa cho Vũ Bằng Hồng, bảo cậu ta đi mua trai cò để bắt đầu nuôi trồng.
Bây giờ giá bán của trai cò là 0,5 đồng một cân, có thể mua hơn một ngàn cân trai cò, đương nhiên đây chỉ mới là chi phí mua trai cò.
Ngoài ra còn có phí vận chuyển, trai cò nặng nên không thể vận chuyển bằng xe lửa, chỉ có thể vận chuyển bằng đường thủy, mỗi lần qua một trạm trên đường thủy đều phải nộp phí bảy mươi đồng, khi về tới đảo Quỳnh Châu, còn phải cho người dùng xe vận tải hoặc là máy kéo để chuyển đến công xã, đây cũng là một khoản tiền.
Có thể nói cứ động một chút là phải ra tiền.
Nhưng đây chỉ là bước bỏ vốn đầu tiên, không bỏ không được.