Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 774

Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:50:22
Lượt xem: 12

Dù sao tuổi tác của hai người cũng không cách biệt lắm, vả lại ngày nào cũng làm cộng sự, khi cô nói ra sự nghi ngờ, Mã Tái Nam nói bằng vẻ mặt nghi ngờ: “Cô không biết đấy thôi, có thể ở bên tên Hạ Hải Sinh trong công việc, nhưng nếu sống chung với nhau, tôi chắc chắn sẽ nhịn không được mà đánh phù đầu của anh ta!”

Nghĩ đến tính cách thẳng nam của hạ Hải Sinh, còn có chuyện lần đó cậu nhét vớ thúi vào miệng Tân Tuệ Mị, Bạch Du chợt nhận ra.

Khi Mã Tái Nam tới đây, rõ ràng người béo lên một vòng, đặc biệt là bụng có chút nhô lên, hỏi rồi mới biết được là cô ấy đã mang thai bốn tháng.

Cô ấy nói vốn Triệu Kí Thu cũng muốn tới đây, nhưng gần đầy nhà máy đồ khảm xà cừ nhận không ít đơn đặt hàng, đang làm đơn, đồng thời Ngũ Hiểu Đường còn đang bị bệnh, bà ấy không thể rời khỏi, nhưng bọn họ nhờ Mã Tái Nam mang đồ tới đây.

TBC

Nói đồ nhưng thật ra là hai cái rương lớn..

Bạch Du vừa mở rương gỗ ra, đôi mắt đã đỏ tươi.

Là đồ thủ công mỹ nghệ “Tây Du Ký” và “Hồng Lâu Mộng”.

Tổng cộng mười hai cái, tạo hình không giống những đơn đặt hàng trước, nhưng cho dù tạo hình hay là đồ thủ công thì đều tinh xảo xinh đẹp hơn, nói là xảo đoạt thiên công cũng không quá đáng chút nào.

Đây rõ ràng là đôi vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu điêu khắc cho cô.

Mấy năm trước cô chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ bọn họ đều ghi nhớ trong lòng.

Trái tim cô như được một dòng nước ấm rưới qua.

Khi cô quyết định rời nhà máy đồ khảm xà cừ để gây dựng sự nghiệp, có người cảm thấy cô ngốc, nói cô rời đi, là vì làm mai mối cho người khác làm áo, có người cảm thấy cô bị Âu Dương Văn Khiên đuổi đi, không khỏi vui sướng khi thấy người gặp họa.

Còn có một ít người cảm thấy từ lúc bắt đầu cô đã không cần thiết làm việc ở nhà máy đồ khảm xà cừ, nhưng Bạch Du không hối hận khi quyết định.

Trong quá trình này, cô không chỉ có học được cách kinh doanh nhà máy như thế nào, quản lý nhân viên như thế nào, còn kết bạn được nữa.

Nếu không phải cô thành lập nhà máy đồ khảm xà cừ này, giờ cô muốn thầu đất công xã, chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy, cô cũng không thể mời chào một nhân tài như Vũ Bằng Hồng.

Có thể nói, bốn năm này cô không chỉ có giúp đỡ người khác, phần lớn là vì gầy dựng căn cơ sự nghiệp của mình, mỗi một ngày trôi qua đều không lãng phí.

Cô cảm thấy vô cùng đáng giá.

Tất cả mọi người tới, nhưng người Bạch Du muốn nhìn thấy người nhất lại không tới.

Giang Lâm đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, không chỉ có không thể tới đây, thậm chí còn không liên lạc được.

Bạch Du tự nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng từ khi cô quyết định gả cho Giang Lâm, đồng nghĩa với việc cô chấp nhận tính chất sự nghiệp của anh.

Quốc gia và nhân dân vĩnh viễn lớn hơn một người.

Nhưng cô không chờ được Giang Lâm mà chờ được người yêu của thư ký Trịnh…

Giang Hàm Châu.

Ông trời vô cùng thiên vị với một vài người.

Ba năm trôi qua, thời gian như ngừng lại trên người Giang Hàm Châu, không để lại chút xíu nếp nhăn nào trên khuôn mặt và cơ thể bà ấy, bà ấy vẫn xinh đẹp và sang trọng như ba năm trước.

Giang Hàm Châu cầm trên tay một chiếc hộp đựng đồ trang sức, vỗ nhẹ vào cái ghế bên cạnh mình: "Ngồi xuống đi, Bạch Du, thím có thể gọi cháu như vậy không?"

"Tất nhiên là được ạ."

Bạch Du nói rồi ngồi xuống cái ghế gỗ bên cạnh bà ấy, ánh nắng ấm áp chiếu lên người họ, trên bãi cỏ đối diện có một chú chim nhỏ đang đi từng bước trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-774.html.]

Cô rất ngạc nhiên khi Giang Hàm Châu tìm đến mình, lần đầu tiên gặp đối phương là ở văn phòng của thư ký Trịnh nhưng lúc đó cô không biết thân phận của đối phương, sau đó cũng không đi tìm hiểu, cho đến khi cô gặp lại đối phương vài lần sau đó.

Hình như Giang Hàm Châu rất thích cô, mỗi lần thấy cô đều phải nắm tay cô rồi dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện với cô, hỏi cô ăn như thế nào, ở như thế nào, có chỗ nào cần bà ấy giúp không. Mặc dù đối phương có hơi quá nhiệt tình nhưng đối phương chưa từng yêu cầu cô làm bất kỳ điều gì nên thời gian lâu dài, Bạch Du cũng chỉ coi bà ấy là một trưởng bối quan tâm đến sinh viên của chồng mình.

Giang Hàm Châu hơi nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như nước nhìn Bạch Du, thở dài nói: "Thím vẫn thấy dù mình có dưỡng tốt như thế nào nhưng so với cháu thì mới biết cái gì gọi là thời gian không buông ta con người, không muốn già đi cũng không được!"

Bạch Du: "Cô còn rất trẻ, không già chút nào cả."

Giang Hàm Châu chỉ khóe mắt của mình, tiếp đó lại làm động tác mỉm cười: "Cháu nhìn xem, đều có nếp nhăn rồi."

Nói rồi bà ấy lại mở chiếc hộp trang sức mình mang đến, bên trong là một chiếc trâm ngọc bích màu xanh lục, trâm và kim được nối liền thành một, nhìn kỹ thì thấy khắc trên đầu trâm không phải hoa chim cá hay côn trùng mà là hình rồng chạm thủng, kỹ thuật vô cùng tinh xảo.

Bạch Du có hơi kinh ngạc, trâm ngọc của phụ nữ cổ đại thường chỉ được chạm khắc hoa chim, ngay cả Hoàng hậu cũng chỉ được chạm khắc trâm phượng, còn trâm này lại được chạm khắc hình rồng, cô nhớ kiếp trước mình đã từng xem một tin tức về đấu giá đồ trang sức, có một chiếc trâm rất giống với chiếc trước mắt, cuối cùng được bán với giá 45 triệu đô la Hồng Kông.

Mà khi đó mới là năm 2008, 45 triệu đô la Hồng Kông là một khoản tiền khổng lồ.

Ai ngờ ngay sau đó Giang Hàm Châu đã đẩy chiếc hộp trang sức về phía Bạch Du, cười nói: "Đây là quà tốt nghiệp tặng cho cháu."

"!"

Bạch Du trực tiếp ngay người.

Cô không biết chiếc trâm trên tay Giang Hàm Châu có phải là chiếc trâm đã được bán đấu giá ở kiếp trước hay không, nhưng nhìn vào màu sắc và kỹ thuật thì biết chiếc trâm này có giá không hề rẻ và rất có thể cũng là đồ cổ.

Cô lấy lại tình thần, vội lắc đầu: "Cô, em không thể nhận đồ quý giá như vậy, cô vẫn nên cầm về đi."

Giang Hàm Châu không cầm về, cũng không ép cô mà bà ấy chỉ nhìn cô hỏi: "Có phải cháu cảm thấy rất khó hiểu vì tại sao hôm nay thím tới tìm cháu đúng không?"

Bạch Du gật đầu.

Giang Hàm Châu: "Khoa ngoại ngữ khóa 78 của các cháu có một nam sinh gọi là Tần Yến, không biết cháu có biết không?"

Bạch Du nghe thấy câu hỏi này thì lại ngẩn người, sau đó hiểu ra tại sao lần đầu tiên cô nhìn thấy bà ấy lại cảm thấy có hơi quen: "Chẳng lẽ cô là họ hàng của đàn em Tần?"

Tần Yến vừa đến trường báo danh đã gây nên chấn động, do dáng người quá đẹp, khó phân biệt nam nữ khiến không ít nam sinh đều rất rung động trước anh ấy, sau khi biết rõ giới tính thì những người rung động lại đổi thành nữ sinh.

Nếu ngoại hình chỉ là một đặc điểm thu hút của anh ấy thì sự thông minh và phong thái lịch thiệp khác biệt với những nam sinh khác của anh ấy càng khiến vô số nữ sinh rung động, mặc dù anh ấy phải đến tháng sáu năm sau mới tốt nghiệp nhưng nghe nói anh ấy đã chắc chắn sẽ được phân công vào Bộ Ngoại Giao.

Dùng cụm con cưng của trời để miêu tả Tần Yến cũng không quá đáng chút nào.

Giang Hàm Châu khẽ lắc đầu: "Thím là mẹ thằng bé."

"..."

Bạch Du sắp xếp lại mối quan hệ, Giang Hàm Châu là vợ của thư ký Trịnh, nếu bà ấy là mẹ của Tần Yến, vậy thì chẳng lẽ thư ký Trịnh là cha của Tần Yến?

Rất nhanh, cô đã loại bỏ suy đoán này.

Bởi vì đầu tiên là họ của Tần Yến và thư ký Trịnh không giống nhau, với lại dáng người của cả hai hoàn toàn không liên quan đến nhau, Tần Yến đẹp trai đến mức phụ nữ đứng trước anh ấy đều tự thấy mình không bằng, còn thư ký Trịnh là kiểu đàn ông thô kệch vì ông ấy cho người khác cảm giác uy nghiêm, năng lực mạnh mẽ nhưng chắc chắn sẽ không có ai cho rằng ông ấy là một người đàn ông đẹp trai.

Không phải cha mẹ ruột, vậy chỉ có một khả năng - cha dượng và con riêng.

Nhưng bất kể Tần Yến và thư ký Trịnh có quan hệ gì thì điều này có liên quan gì đến việc Giang Hàm Châu tìm đến cô, rồi còn tặng cô một món đồ quý giá như vậy?

Giang Hàm Châu nhìn vẻ mặt của cô: "Cháu thông minh như vậy, thím đoán cháu đã đoán ra rồi, thím và cha của Tần Yến đã ly hôn khi thằng bé ba tuổi, thím muốn dẫn thằng bé đi nhưng không thành công, trong lòng thím luôn rất mắc nợ với đứa nhỏ này, với tư cách là mẹ của thằng bé mà thím lại vứt bỏ thằng bé khi thằng bé còn nhỏ như thế, thời điểm thằng bé cần thím thì thím cũng không thể xuất hiện, thím đã bỏ lỡ quá nhiều lần trong quá trình trưởng thành của thằng bé, cũng không trách thằng bé không thân thiết với thím."

Loading...