Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 772

Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:50:18
Lượt xem: 10

Mười năm kia, các quán cơm Tây khác đều lục tục bị sáp nhập, đóng cửa, nhưng quán Thái Bình lại sáp nhập vào quán cơm Tây khác, đồng thời xây dựng thêm dưới sự ủng hộ của tổng lý Chu, nói cách khác, trong mười năm kia, quán Thái Bình là quán Tây duy nhất có thể tới ăn ở thành phố Quảng, sau khi cải cách và mở cửa, quán Tây ở thành phố Quảng cũng dần nhiều lên, nhưng không nổi tiếng bằng quán Thái Bình.

Bạch Du vốn định chờ tới ngày tốt nghiệp của mình rồi dẫn bà nội và hai chị em đi, không ngờ lúc này Minh Thư lại muốn tới để trải nghiệm, cô cảm thấy không phải không thể, còn bà nội, lần sau mọi người lại có thể đi cùng nhau.

Đang là buổi trưa, mọi người sẽ về nhà ăn cơm, không thì sẽ ở lại nghỉ ngơi, người chờ ở trạm xe buýt không được bao nhiêu.

Hai chị em Minh Thư và Niệm Niệm rất phấn khích, đầu kề đầu nói chuyện rôm rả không ngừng, Bạch Du ngồi bên cạnh, cô nhìn chằm chằm con chim nhỏ đậu trên một thân cây cách đó không xa, cái m.ô.n.g của con chim khẽ run, chợt tiết ra một bãi phân, đúng lúc rơi trúng đầu một người đàn ông đầu trọc dưới tàng cây, người đàn ông tức giận đến mức chửi ầm lên.

Bạch Du không nhịn được mà bật cười, cười xong lại cảm thấy mình không được tử tế lắm.

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen chợt ngừng lại trước mặt bọn họ, Bạch Du nhìn qua thì thấy cửa sổ xe từ từ nâng xuống, cô thấy được nửa khuôn mặt của một người đàn ông.

Mũi cao, mày rậm, một cặp mắt phượng vừa dài vừa mảnh, đây là lần đầu tiên Bạch Du thấy một cặp mắt phượng tiêu chuẩn như vậy, khi cô va vào cặp mắt kia, không biết tại sao cơ thể lại run rẩy.

Cặp mắt kia, sâu thẳm như đầm nước, lạnh nhạt không có chút tình cảm, khiến người nhìn không duyên không cớ nghĩ đến rắn độc u ám trốn ở góc phòng, không rét mà run.

Nhưng chẳng mấy chốc lực chú ý của cô đã bị người ngồi kế bên tài xế thu hút.

Cửa xe phía trước nâng xuống, lộ ra một khuôn mặt trải qua nhiều cuộc bể dâu: “Bạn nhỏ Bạch Niệm Niệm, bạn nhỏ Giang Minh Thư, các cháu đang ở đây chờ xe à?”

Minh Thư gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì vượt qua buổi thử vai nên mẹ chuẩn bị dẫn cháu và chị đi ăn một bữa thịnh soạn.”

Người đàn ông nghe vậy thì nhìn về phía người phụ nữ đứng cạnh Minh Thư bên cạnh, đôi mắt bừng sáng ngay lập tức: “Cô là chị của Giang Minh Thư?”

Bạch Du nhìn về phía người đàn ông kia, đầu trọc, bốn năm chục tuổi, xác định là đạo diễn tới trường chọn diễn viên nhí: “Tôi là mẹ của Giang Minh Thư, cô của Bạch Niệm Niệm.”

Đạo diễn lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Cô trông lớn lắm cũng chỉ mười tám, mười chín tuổi, không ngờ đã có con lớn như vậy, nhưng dáng vẻ phu nhân Giang vẫn vô cùng xinh đẹp, không thua các minh tinh nữ chút nào, không biết cô có thích thú muốn bước vào giới giải trí không?”

Bạch Du lắc đầu: “Cảm ơn ngài khích lệ, nhưng tôi không có hứng thú muốn bước vào giới giải trí, đồng thời cũng không có thích thú với phương diện đóng phim.”

Đạo diễn thấy cô từ chối dứt khoát như vậy, ngay cả con đường thuyết phục cũng không để lại cho người khác, rõ ràng là rất không muốn bước vào giới giải trí nên không tiếp tục thuyết phục: “Phu nhân Giang định đi ăn cơm ở đâu, đúng lúc chúng tôi cũng định đi ăn cơm, có thể đưa mọi người đi một đoạn.”

Bạch Du chỉ vào chiếc xe buýt đang chạy từ từ tới, từ chối lần nữa: “Không cần, xe chúng tôi chờ đã tới, xin phép đi trước một bước.”

Nói xong cô xoay người nắm tay Niệm Niệm và Minh Thư.

Sau khi cô xoay người lại, cửa sổ xe của ghế sáu đã nâng lên.

Ngồi xe nửa tiếng mới tới quán Thái Bình.

Mặt tiền Quán Thái Bình không rộng, thậm chí có chút nhỏ, ở giữa treo một cái bảng lớn màu vàng, phía trên viết chữ Phồn Thể… Quán Thái Bình phương Tây, phía dưới còn có một dòng chữ tiếng Anh: TAIPING GUAN RESTAURANT.

Phía dưới còn có một cái bảng màu đen, chỉ viết ba chữ “Quán Thái Bình”, đôi bên viết một câu đối “Cửa tiệm nổi tiếng trăm năm”, một câu khác viết “Quán ngon nhất thành phố Quảng”.

Cửa sổ thủy tinh có màu sắc rực rỡ, đèn cầu treo thủy tinh và quạt trần, trang trí đậm chất cổ điển, có cảm giác kết hợp giữa Trung Tây.

Người trong quán không nhiều lắm, chỉ có vài ba bàn, Bạch Du chọn một vị trí cạnh cửa sổ.

Minh Thư phấn khích giống một con khỉ nhỏ, nhìn chỗ này rồi lại nhìn chỗ kia, thậm chí còn ra tay sờ ghế dựa, cảm giác quán Tây và quán Trung không giống nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-772.html.]

Tuy rằng Niệm Niệm bình tĩnh hơn một chút, nhưng khuôn mặt nhỏ cũng phấn khích đến mức đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh.

Bạch Du không ngăn cản các cô bé “Khám phá”.

Người phục vụ mang thực đơn ra, hai mắt các cô bé trừng lớn như vẻ mặt bà Lưu đến Đại Quan Viên, bởi vì ngày thường khi đến nhà hàng Quốc Doanh ăn không có thực đơn mà là người phục vụ trực tiếp nói tên đồ ăn, không thì sẽ viết tên đồ ăn lên trên tường.

Bạch Du để các cô bé chỉ mình muốn ăn món gì, hai chị em đầu kề đầu, thương lượng một lúc lâu, cuối cùng Niệm Niệm gọi một phần mì Ý phô mai đút lò, Minh Thư gọi một phần bò bít tết tiêu đen, Bạch Du không thích món Tây mấy, cô gọi món bồ câu non nướng và cơm chiên gà tơ nổi tiếng nhất của quán Thái Bình.

Sau khi người phục vụ rời đi, Minh Thư lập tức nói: “Mẹ, bồ câu non nướng cũng là món Tây ạ? Lúc trước không phải chúng ta cũng đã ăn ở nhà hàng Quốc Doanh rồi ạ?”

Bạch Du: “Mẹ gọi mấy món không thật sự là món Tây, tuy rằng đây là quán Tây, nhưng cũng có món kiểu Trung Quốc của chúng ta, vả lại mẹ thích ăn món Trung Quốc của chúng ta.”

Vẻ mặt Minh Thư như đang nói “Mẹ phí phạm của trời quá”: “Mẹ, nếu chốc nữa đồ ăn Trung Quốc không có ngon bằng món của chúng con,vậy mẹ đừng có hối hận.”

Bạch Du vứt lại câu tương tự: “Không thành vấn đề, tương tự như vậy, chốc nữa dù món Tây được đưa tới đây ăn không ngon, các con cũng phải ăn, chốc nữa không được để lãng phí.”

Minh Thư: “Chắc chắn chúng con sẽ không lãng phí!”

Chẳng mấy chốc đồ ăn đã lần lượt được bưng lên.

Món của Minh Thư và Niệm Niệm được bưng lên trước, Bạch Du nhờ người phục vụ lấy thêm hai cái dĩa, sau đó bảo các cô bé chia nhau ăn.

Đối với món Tây phải dùng nĩa và d.a.o nhỏ, rõ ràng là các cô bé có chút bó tay không biết phải làm sao, mở to mắt nhìn Bạch Du.

Bạch Du cầm lấy nĩa và d.a.o nhỏ làm mẫu cho các cô bé, không phải nói chứ nói, năng lực học tập của các cô bé rất giỏi, chẳng mấy chốc đã học được.

Thịt bò nóng vang lên tiếng xèo xèo trên tấm ván sắt, nước sốt màu nâu chảy trên thịt bò từ từ chảy xuôi xuống dưới, mùi thơm bùng nổ nương theo tấm ván sắt, tùy ý xông vào xoang mũi, lập tức gợi lên cảm giác thèm ăn của mọi người.

Bạch Du thử một miếng thịt bò, nước sốt vị tiêu đen nồng đậm, cảm giác mềm mại, chất thịt đẫy đà, ngon đến mức khiến người ta không thể bắt bẻ.

Quả là quán ăn nổi tiếng trăm năm, cô biết rất rõ, vào những thập niên tám mươi, chín mươi, quán Thái Bình sẽ nổi tiếng lần nữa, cho đến khi quán Tây càng ngày càng nhiều, cạnh tranh càng lúc càng lớn thì mới từ từ rời khỏi vị trí đứng đầu.

Nhưng mì Ý khá bình thường, không khó ăn, nhưng cũng không xuất sắc.

Chẳng mấy chốc đồ ăn Bạch Du gọi đã được bưng lên.

Bồ câu non được nướng bóng nhoáng, lớp màu nâu đỏ lộ ra cảm giác bóng loáng dưới ánh sáng, mùi thơm ngang ngược chui vào xoang mũi, thơm đến mức làm người ngủi nuốt nước miếng.

Vừa rồi Minh Thư còn cảm thấy chắc chắn mẹ sẽ hối hận, nhưng khi nhìn thấy bồ câu non, đôi mắt đã không dời được.

Niệm Niệm cũng giống vậy, lén lút nuốt nước miếng, cô bé cảm thấy mình bị em gái lừa mất rồi, món ăn của người nước ngoài gì chứ, cô bé cảm thấy món mì Ý này còn không ngon bằng món bương bương do cô làm.

Còn có món bồ câu non trước mắt, vừa nhìn đã biết rất giòn, rất muốn ăn.

TBC

Bạch Du nhìn thấy dáng vẻ của các cô bé, cố ý không lên tiếng để các cô bé khám phá.

Cô đeo bao tay quán đã chuẩn bị sẵn, xé một cái chân trên người bồ câu non xuống, sau đó bỏ vào trong miệng trước ánh mắt lấp lánh của các cô bé.

Da giòn thịt mềm, một miếng ngậm nước, mềm đến làm người ta muốn ngừng mà không được.

Loading...