Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 771

Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:50:16
Lượt xem: 12

Sau này sinh viên chuyên Anh ở Đại Học có thể lựa chọn học thêm môn ngoại ngữ thứ hai dễ dàng, nhưng sinh viên của Kỳ thi Đại Học khôi phục lần thứ nhất không có môn này, nói đơn giản, cô chưa từng học tiếng Pháp, lại càng không nói tới chuyện dạy Minh Thư.

Vậy cô bé học được như thế nào?

Trước đó cô không biết, Minh Thư cũng chưa từng sử dụng ở trước mặt cô.

Nhưng chẳng mấy chốc cô đã đến một người… Cảnh Anh.

Cảnh Anh rất thương Minh Thư, chỉ cần được nghỉ phép thì sẽ dẫn Minh Thư tới nhà cô ấy, việc học và công việc của cô đều rất bận, vả lại nhân phẩm của Cảnh Anh rất đáng tin, bởi vậy từ trước tới nay cô đều không cùng tới nhà cô ấy.

Người thân cận với cô và biết nói tiếng Pháp, chắc cũng chỉ có Cảnh Anh.

Ngay sau đó cô đã nghe thấy đạo diễn hỏi: “Cô bé, ngôn ngữ cuối cùng mà cháu nói là của nước nào?”

Minh Thư chưa trả lời, người đàn ông ngồi ở bên cạnh ông ấy đã lên tiếng, giọng nói vẫn trầm thấp như đàn cello: “Tiếng Pháp, vừa rồi cô bé đã nói tiếng Pháp, vả lại còn phát âm vô cùng chuẩn.”

Vừa dứt câu, mọi người xung quanh đã ồ lên lần nữa.

“Biết nói tiếng Anh đã rất giỏi rồi, không ngờ cô bé lại còn biết nói tiếng Pháp!”

“Hơn nữa cô không cảm thấy cô bé trông rất giống búp bê sứ à? Thật sự rất xinh đẹp!”

“Còn đẹp hơn các diễn viên nhí trong phim của Quỳnh Dao, tôi cảm thấy Quỳnh Dao nên tới kiếm cô bé để đóng phim!”

Năm 1981, tiểu thuyết “Ngoài khung cửa sổ” và “Tình yêu lang thang” của Quỳnh Dao đã truyền khắp đại lục, vả lại còn chinh phục một lượng lớn nam nữ cuồng dại, những thần tượng đóng phim của Quỳnh Dao cũng nổi tiếng trong nước, có rất nhiều người còn sôi nổi bắt chước theo phong cách áo dài tóc thẳng của Lâm Thanh Hà.

Minh Thư: “Đúng ạ, vừa rồi cháu đã nói tiếng Pháp, đạo diễn, chú xem cháu xinh đẹp đáng yêu thông minh như vậy, chú thật sự không định chọn cháu ạ?”

“Hahaha... Cháu đã nói như vậy, nếu chú không chọn cháu, chẳng phải sẽ rất tiếc ư?”

Đạo diễn không cảm thấy Minh Thư đáng ghét, trái lại còn bị dáng vẻ trẻ con không biết kiêng dè của cô bé chọc cười, cười đến mức chảy nước mắt.

Minh Thư cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng mà gật đầu: “Đúng ạ, nếu vậy sẽ rất tiếc, đề nghị chú chọn cháu ngay bây giờ.”

Đạo diễn: “Hahaha... Đây là lần đầu tiên chú thấy một đứa trẻ thú vị như vậy, được, chú chọn cháu!”

Minh Thư nghiêng đầu: “Vậy còn chị của cháu thì sao? Chị tên Bạch Niệm Niệm, chị cũng rất thông minh đáng yêu xinh đẹp, đạo diễn, chú cũng chọn chị có đúng không ạ?”

Mọi người: “...”

Mình lên thôi chưa đủ, còn muốn đề cử chị mình, đây là đã ăn rồi còn muốn mang về.

Nhưng mọi người cũng không khỏi cảm khái, tại sao con nhà mình không thông minh đáng yêu xinh đẹp như vậy?

Dường như đạo diễn có ý trêu chọc cô bé: “Nếu chú chỉ có thể chọn một người trong cháu và chị cháu, cháu cảm thấy chú nên chọn ai?”

Minh Thư: “Vậy chắc chắn là chị rồi!”

Đạo diễn: “Tại sao?”

Minh Thư: “Chắc là do thứ tự đến trước và sau, chị tới thử vai trước, vả lại chị của cháu cũng rất đáng yêu, đạo diễn, chú chọn chị chỉ lỗ một khoản nhỏ.”

Đạo diễn: “Lỗ một khoản nhỏ? Cháu nói là sao?”

Minh Thư tự đắc nói: “Bởi vì chú không chọn cháu, chỉ khi chú chọn cả cháu và chị thì chú đạo diễn mới không lỗ, nhưng nếu chú chỉ ở chọn một người trong chúng cháu, vậy cho dù là có lựa chọn ai thì cũng sẽ lỗ một khoản nhỏ.”

Khá lắm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-771.html.]

Mọi người khen khá lắm ở trong lòng, chỉ mới có vài tuổi mà đã có “Tâm cơ” như vậy, đừng nói tới những đứa trẻ lớn không chênh lệch tuổi tác với cô bé, ngay cả người lớn cũng chưa chắc đã chỉ số thông minh này.

Bạch Du cũng rất ngạc nhiên.

Cô vẫn luôn biết con gái rất thông minh, nhưng cô không biết cô bé lại nghịch thiên đến mức này, xem ra ngày thường con nhóc này ở trước mặt bọn họ vẫn còn ngoan ngoãn, chưa tung chiêu hiểm.

Đạo diễn vốn đã rất vừa ý về Niệm Niệm, cuối cùng hai chị em đều thành công vượt qua buổi thử vai.

Vẫn chưa được chọn nhân vật bé trai vừa ý, còn phải tới các trường khác để tiếp tục chọn lựa, bởi vậy trong lúc nhất thời thời gian quay phim vẫn chưa được xác định, phải chờ thông báo tiếp theo.

Sau khi xác định danh sách, Bạch Du bị những phụ huynh khác vây quanh, mọi người cô một câu tôi một lời sôi nổi hỏi cô dạy con như thế nào.

Bạch Du cũng không che giấu, chia sẻ vài cách và kinh nghiệm quan trọng khi dạy con với mọi người, có không ít phụ huynh cầm giấy bút để ghi chép lại, giữa chừng có người nhận ra cô, biết cô là sinh viên trường Đại Học Trung Đại và chuyện cô một tay thành lập nhà máy đồ khảm xà cừ, người vây lại càng nhiều.

Còn có người đề nghị cô viết một quyển sách làm thế nào để dạy, bọn họ nói mình nhất định sẽ mua mười quyển, không chỉ thu gom cho mình mà còn muốn mua để tặng cho bạn bè thân thích, Bạch Du nhớ tới cô gái Harvard ở đời trước, quả thật là đã dựa vào cách nào để kiếm đầy túi, nhưng cô ấy không muốn làm như vậy.

Sau khi cô gái Harvard có tiếng thì vẫn luôn sống trong tầm mắt đại chúng, nhất cử nhất động đều đủ loại ánh mắt dòm ngó, đây chưa chắc đã là chuyện tốt với con, sau này cô gái Harvard không có trở thành “Danh nhân“ hay là “Kẻ có tiền” như mọi người suy nghĩ, mọi người sôi nổi chỉ trích cô ấy tới mức sụp phòng, còn nói nào là lúc nhỏ thông minh, lớn lên chưa chắc đã thành tài.

Bạch Du không thích cuộc sống của mình bị mọi người khắp nơi chú ý, cũng không muốn Minh Thư tiếp xúc với danh lợi từ sớm, không có chỗ tốt đối với sự phát triển thể xác và tinh thần của cô bé.

Trận náo nhiệt kéo dài gần nửa tiếng, sau khi cô Lâm và đồng nghiệp của cô ấy chạy tới giải cứu cô thì cô mới có thể đưa hai đứa nhỏ thoát thân.

Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều Niệm Niệm không phải lên lớp, khó thấy bà nội không đưa cháu theo, bà rủ bác gái Thái đi leo núi, thời tiết nóng như vậy, Bạch Du cũng không muốn về nấu cơm, bởi vậy cô hỏi hai đứa nhỏ có muốn ăn gì không.

Niệm Niệm vẫn dễ nuôi như bình thường, bày tỏ mình ăn gì cũng được.

Minh Thư đảo mắt, cười lấy lòng mẹ: “Mẹ, nay con và chị đều vượt qua buổi thử vai, có phải mẹ nên thưởng chúng con không?”

Bạch Du duỗi tay nhéo cái mũi của cô bé: “Mẹ không trừng phạt con là đã may lắm rồi, con còn dám đòi được thưởng?”

Minh Thư dựa vào lý lẽ để biện luận: “Tại sao mẹ lại muốn trừng phạt con? Trước đó mẹ đã đồng ý để con đi thử vai, con chủ động lên giới thiệu bản thân, vì để ra sức tranh giành, không phải trước mẹ đã dạy con, nói cơ hội không chờ ai người, phải chủ động tranh giành, cho nên con cảm thấy mẹ nên khen ngợi con mới đúng.”

Bạch Du: “...”

Tư duy và logic này, thật sự là một đứa trẻ năm tuổi có thể có được ư?

Cô cảm thấy qua mấy năm nữa, chắc chắn mình sẽ không nói lại con.

Có đôi khi con cái thông minh quá khiến áp lực của cha mẹ như núi.

Nhưng đúng là trước kia cô thật sự dạy cô bé và Niệm Niệm như vậy, bảo các cô bé gặp được chuyện gì thì phải chủ động tranh giành, nếu là cô đã nói, vậy cô chỉ đành chấp nhận, nếu không chắc chắn sau này cô nhóc sẽ không nghe lời cô nói.

Còn về chuyện cô bé “Tự ý làm”, sau này cô sẽ từ từ dạy cho cô bé.

Nghĩ vậy, cô nhìn về phía con gái: “Con nói đúng, các con đều vượt qua buổi thử vai, đúng là một chuyện đáng khen và chúc mừng, vậy con muốn gì?”

Minh Thư: “Mẹ, con nghe thím Anh nói cơm Tây và đồ ăn Trung Quốc của chúng ta không giống nhau, nhưng con đã sắp sống được năm năm mà vẫn chưa được ăn cơm Tây, mẹ có thể con vàc chị đi trải nghiệm thử được không?”

“...”

Suýt chút nữa là Bạch Du bị câu “Con đã sắp sống được năm năm” của cô bé chọc cười, người nói sống năm năm nói như năm trăm năm, chắc chỉ có cô bé.

Cô quay đầu hỏi Niệm Niệm, hỏi cô bé có muốn đi ăn không, Niệm Niệm chưa từng nghe qua cơm Tây là gì, nhưng cô bé thấy em gái rất muốn đi, vả lại mình cũng chưa được nên đã gật đầu bày tỏ mình cũng muốn đi.

TBC

Vì thế mỗi tay Bạch Du dắt một đứa, xoay người đi về phía trạm xe buýt, chuẩn bị ngồi xe dẫn các cô bé tới quán Thái Bình.

Quán Thái Bình là một quán cơm Tây ở thành phố Quảng, thành lập vào triều Thanh năm Quang Tự thứ mười một, tổng lý Chu và vợ ông ấy đã làm đám cưới ở đây, trong khi đó, không chỉ được người nước ngoài thích mà cũng có rất nhiều quan lại triều Thanh cũng là khách của bọn họ.

Loading...