Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 762
Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:49:10
Lượt xem: 3
Những lời này vừa dứt, nhóm Cảnh Phỉ liền hoan hô.
Cảnh Phỉ nhướng mày, nói đùa: “Thật đấy hả? Lúc ấy tụi này gọi thịt hết thì cô cũng đừng tiếc nha!”
TBC
Nếu như trước đây cô ấy vẫn có chút không phục Bạch Du, nhưng sau khoảng thời gian làm chung này, cho dù cô ấy không muốn thì cũng không thể không phục.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã đưa một nhà máy từ con số không trở thành ngựa ô ai ai cũng biết, còn hợp tác với trung tâm thương mại Hữu Nghị, tham gia Hội chợ Quảng Châu, nhận tờ nhật báo Tân Hoa đưa tin mỗi ngày, còn vừa đạt được doanh thu đặt hàng kỷ lục, mỗi điều nói ra đều khiến cô ấy phục sát đất.
Ngoài ra, điều cô ấy khâm phục nhất chính là sự rộng lượng của Bạch Du, bởi vì nếu là mình thì tuyệt đối sẽ không bao giờ muốn người nói từng xấu mình làm việc cho mình, cho dù là bất đắc dĩ. Chắc chắn sẽ không kiềm được mà cố ý làm khó đối phương, nhưng từ đầu đến cuối Bạch Du chưa bao giờ làm khó cô ấy cả.
Chỉ riêng điểm này thôi, cô ấy đã thua hoàn toàn rồi.
Những ngày qua, cô ấy đã học được rất nhiều, kiến thức, kinh nghiệm và thái độ đối nhân xử thế. Khi gạt bỏ những thành kiến, cô ấy cũng bắt đầu đồng tình với chị họ rằng, người phụ nữ Bạch Du này quả thực có sức hấp dẫn bí ẩn, khiến mọi người xung quanh cô đều bị thu hút.
Bạch Du nhìn vào mắt cô ấy, mỉm cười nói: “Sẽ không tiếc đâu, mọi người ăn được thì cứ việc gọi!”
Đồ ăn lúc trưa đã tiêu từ lâu rồi, bây giờ ai nấy đều đang rất đói. Nghĩ chỉ lát nữa thôi là sẽ có một bữa ăn thịnh soạn, cả nhóm vui mừng lại reo hò.
Đúng lúc này, một loạt ánh đèn pin chiếu về phía Bạch Du.
Sau đó có một nhóm người lao tới, bao vây chụp ảnh Bạch Du.
“Bạn học Bạch Du, là một sinh viên đại học, đồng thời còn là lãnh đạo nhà máy, cô nghĩ sao về việc con gái mình bắt nạt những đứa trẻ khác ở trường mẫu giáo?”
“Nghe nói con gái của cô bắt nạt các bạn khác trong trường mẫu giáo, còn xúi giục các bạn cô lập một cô bé ngây thơ tội nghiệp. Cô có biết chuyện này không?”
“Đồng chí Bạch Du, nghe nói mẹ cô c.h.ế.t trong tù. Bà ấy bị đưa vào tù vì đã g.i.ế.c chú của cô, chuyện này có đúng không?”
Mấy phóng viên xông tới chỗ Bạch Du, nói điên cuồng, chẳng quan tâm là cô sẽ trả lời hay không, thay vào đó bọn họ chỉ muốn để mọi người nghe được câu hỏi của mình thôi.
Đúng như ý muốn của họ, ngay khi câu hỏi của họ được đưa ra, nó giống như nước đổ vào chảo dầu, xung quanh lập tức sôi sục.
“Tôi có nghe nhầm không? Đồng chí Bạch đã có gia đình rồi? Và còn có con nữa?”
“Anh có tập trung vào điểm mấu chốt không đấy? Mấu chốt không phải là cô ấy đã kết hôn hay chưa, mà là con cô ấy bắt nạt người khác ở trường. Còn nhỏ mà đã xúi giục bạn cô lập người khác, chẳng phải quá đáng rồi sao?”
“Chẳng lẽ chỉ có tôi là người duy nhất muốn biết về chuyện của mẹ đồng chí Bạch Du hả? Bà ấy c.h.ế.t trong tù, còn g.i.ế.c c.h.ế.t chính em trai mình. Chuyện này sốc quá rồi!”
“Nếu mẹ Bạch Du thật sự g.i.ế.c chính em trai ruột của mình, con gái cô ấy thì bắt nạt bạn ở trường mẫu giáo thì hỏng thật rồi. Mấy người có thấy đồng chí Bạch Du có thực sự vĩ đại như báo chí nói không?”
Mọi người cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt hiện lên nhiều biểu cảm khác nhau.
Ánh mắt của mọi người đều như đèn pha, tất cả đều tập trung vào người Bạch Du.
Cảnh Phỉ, Mã Tái Nam và những người khác đều sửng sốt.
Họ vốn đang bàn xem nên gọi thịt gì thì nhóm người này bỗng nhiên lao tới, rồi hỏi những câu hỏi cực kỳ sốc này.
Bạch Du liếc nhìn những người trước mặt, sau đó phát hiện ra một người quen trong nhóm người kia - phóng viên của Nhật báo tỉnh Chu Ninh Sinh.
Chu Ninh Sinh đối diện mắt sáng trong và sắc bén của cô thì thoáng né tránh, nhưng vẫn không đi ra chỗ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-762.html.]
Anh ta không phủ nhận mình cố ý làm vậy vì Bạch Du, không những anh ta bị trừ tiền thưởng, mà còn suýt chút nữa không giữ được việc làm.
Tại hội chợ Quảng Châu lần này, đồ chạm khắc bằng vỏ sò bỗng nhiên trở nên nổi tiếng, doanh số bán hàng của nhật báo Tân Hoa mấy ngày nay đã vượt qua nhật báo của tỉnh. Đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra trước đây, bởi vì thế người này suýt chút hại anh ta bị đuổi ra khỏi toà soạn.
Anh ta cảm thấy tất cả chuyện này đều là lỗi của Bạch Du, lần đầu tiên từ chối phỏng vấn là lỗi của anh ta, nhưng sau đó anh ta đã chủ động đến gặp cô vẫn chẳng chừa cho anh ta chút mặt mũi nào, dẫn đến việc anh ta rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Nếu không muốn sau này trở thành cái gai trong mắt giám đốc, không muốn sự nghiệp kết thúc ở đây thì anh ta nhất định phải tìm một đề tài nào đó hấp dẫn hơn nhà máy chạm khắc vỏ sò.
Anh ta cảm thấy mình ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, nếu Bạch Du khiến anh ta ngã thì anh ta sẽ xuống tay với Bạch Du. Chuyện này không tìm hiểu thì sẽ không biết, mà tìm hiểu rồi thì thực sự đã khiến anh ta suýt ngã ngửa.
Mẹ của Bạch Du thế mà lại là một kẻ sát nhân, còn g.i.ế.c chính em trai ruột. Một khi chuyện như vậy phát tán, còn sợ số lượng báo bán ra không tăng lên sao?
Bạch Du thầm cười lạnh.
Cô thực sự không ngờ Chu Ninh Sinh lại là một kẻ xấu xa đáng khinh như vậy.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Mã Tái Nam đã phản ứng lại, đứng trước mặt Bạch Du: “Mấy người đừng nói lung tung! Con gái của giám đốc Bạch rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, ở đảo Quỳnh Châu chưa bao giờ bắt nạt các bạn, sao cô bé thể xúi giục những đứa trẻ khác làm những việc như vậy chứ!”
Nghe Mã Tái Nam nói vậy, Hạ Hải Sinh phản ứng theo, dùng thân mình đẩy những người đang không ngừng xô đẩy về phía Bạch Du ra: “Mấy người đừng ép nữa!”
Bốn người Cảnh Phỉ chưa từng trải qua chuyện như vậy trước đây, lập tức đã bị doạ sợ. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Mã Tái Nam và Hạ Hải Sinh tiến tới, bốn người cũng lập tức bao vây Bạch Du, dùng thân mình để bảo vệ cô.
Trong lòng Bạch Du dâng lên một dòng nước ấm áp, cực kỳ cảm động.
Nhưng cô không có muốn làm rùa rút đầu, hơn nữa những người trước mặt đều là phóng viên toà soạn, nếu cô không nói rõ thì ngày mai toàn bộ báo ở Quảng Thành sẽ đưa tin về cô mất.
Cô không quan tâm liệu chuyện của mẹ mình sẽ bị người ta biết đến hay không, nhưng cô tuyệt đối sẽ không bao giờ để bất cứ kẻ nào làm tổn thương bé con!
Con gái điều quan trọng nhất với cô, ai dám động vào thì hãy chuẩn bị tinh thần nhận lấy màn đáp trả dữ dội của cô đi.
Vì thế cô tách hai tay của Mã Tái Nam đang chắn trước mặt mình ra: “Cảm ơn mọi người, nhưng mọi người đừng lo, họ không dám làm gì tôi đâu.”
Mã Tái Nam cũng hiểu rõ Bạch Du, nghe vậy liền im lặng từ đứng sang một bên.
Bạch Du nhìn lướt qua mặt của mấy phóng viên, nhẹ nhàng giải thích: “Anh là phóng viên nhật báo của tỉnh nhỉ. Bởi vì trước đây tôi đã từ chối cho anh phỏng vấn, nên lần này anh đến đây để trả thù tôi sao?”
“...”
Chu Ninh Sinh cứng họng, mặt lúc đen lúc đỏ.
Anh ta thực sự không ngờ Bạch Du lại dám nói như vậy, đ.â.m anh ta một nhát trước mặt mọi người, nhận thấy ánh mắt của mọi người đang hướng tới đây, anh ta nhếch môi: “Đồng chí Bạch quả thực là một nhân tài, mới nói vài câu đã chĩa mũi dùi về phía tôi rồi. Mặc dù tôi rất tiếc vì đã không thể hợp tác với đồng chí Bạch, nhưng họ Chu tôi cũng không phải là kẻ nhỏ nhen hẹp hòi, tôi không hề gì oán trách đồng chí Bạch cả. Tôi cũng dám lấy nhân phẩm của mình để cam đoan, vừa rồi Mọi chuyện về mẹ của đồng chí Bạch đều là sự thật!”
Những lời này vừa nói ra, hiện trường lại lần nữa trở nên náo nhiệt.
“Vậy mẹ của đồng chí Bạch thật sự đã g.i.ế.c người ư?”
“Mấu chốt là vẫn g.i.ế.c em trai, buồn rầu oán hận cái gì chứ?”
“Vậy không phải đồng chí Bạch là con gái của kẻ sát nhân sao? Trước đây đồng chí Bạch trong lòng tôi cũng vĩ đại như một anh hùng, không ngờ cô ấy lại là con gái của một kẻ sát nhân, tôi thực sự không thể chấp nhận được!”
Điều Chu Ninh Sinh mong chính là như thế này. Nghe lời bàn tán của những người xung quanh, khóe miệng anh ta hiện lên một nụ cười.
Khoảnh khắc tiếp theo, hàng mi dài của Bạch Du chớp chớp, hai dòng nước mắt chảy dài trên má cô. Gió thổi bay mái phần tóc lòa xòa trên trán, khuôn mặt cô buồn bã, đau khổ khóc nấc xinh đẹp động lòng người, như bông hoa trắng nhỏ đáng thương bất lực trong trời gió, khiến người ta thương xót.