Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 758
Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:49:02
Lượt xem: 10
Bà Bạch thấy cháu gái dạo này chạy tới chạy lui, người gầy đi nhiều khiến bà rất đau lòng nên đã cố ý đi mua một ít nhựa đào về, lại mua một con gà thả vườn từ người khác, sau đó nấu với táo đỏ và kỷ tử thành món nhựa đào hấp gà.
Nhựa đào là thứ tốt để dưỡng nhan, món nhựa đào hấp gà vừa xong, nhựa đào đầy đủ chất dẻo, nước dùng đậm đà thơm ngon, uống một ngụm khiến tim người ta đập thình thịch.
Ngô Hiếu Nghi thấy con gái khóc đến nỗi mắt đỏ như quả óc chó, cô ta không tin lời cô giáo nói rằng chỉ là mấy bạn nhỏ cãi nhau, không đánh nhau không bị thương.
Cô ta mắng chửi xối xả cô giáo nhà trẻ khiến hai cô giáo đều bị mắng đến phát khóc mới thôi.
Về đến nhà, cô ta vẫn thấy chuyện không đơn giản như vậy nên đã đi mua kem, dưa hấu và bột đậu xanh về, dùng đồ ăn ngon dỗ dành Nha Nha, sau đó dỗ dành cô bé kể lại chuyện xảy ra ở nhà trẻ.
Nha Nha vốn đã tức giận, thế là cô bé thêm mắm thêm muối kể lại chuyện xảy ra ở nhà trẻ…
“Mẹ, anh trai nói mẹ là người đàn bà xấu, anh ấy còn nói con là con của người đàn bà xấu, anh ấy và Minh Thư cùng nhau bắt nạt con!”
“Minh Thư nói mẹ cậu ấy bảo mẹ mới là người đàn bà xấu, còn bảo những bạn học khác đừng chơi chung với con, hu hu hu mẹ, con thật sự sợ…”
“Xoảng” một tiếng!
Ngô Hiếu Nghi giận đến mức cầm chén nện xuống đất.
Nha Nha giật nảy mình, đôi mắt đỏ hoe.
Ngô Hiếu Nghi vội vàng kìm nén cơn giận để dỗ dành cô bé, nhưng càng nghĩ đến đứa con trai Tập Lục Thừa cô ta càng tức: "Rốt cuộc tôi đã làm ra chuyện gì trái với lẽ trời mà lại sinh ra thằng con trời đánh như vậy chứ?''
Ai cũng bảo cô ta đối xử không tốt với Tập Lục Thừa, nhưng cứ nhìn xem những việc cậu đã làm đi! Lại còn dám bảo cô ta là người phụ nữ xấu xa nữa!
Nếu cô ta là người phụ nữ xấu xa thì cậu là cái gì, con trai của người phụ nữ xấu xa à?
Tại sao Nha Nha không phải con của cô ta chứ? Nếu Nha Nha là con của cô ta thì tốt rồi, thế thì chẳng phải lo lắng hay phiền muộn gì nữa.
Nghĩ đến đây, Ngô Hiếu Nghi ôm chặt Nha Nha vào lòng. Để giữ được Nha Nha ở bên cạnh mình, bây giờ mỗi tháng cô ta phải đưa cho em gái mười lăm đồng, còn phải thuê nhà ở và nuôi hai mẹ con, tiền lương hàng tháng còn chẳng đủ tiêu.
Tất nhiên, khi ly hôn cha mẹ cô ta đã lấy được một khoản tiền lớn của từ trên thân Tập Hiểu Đông, đủ để cô ta sống cả đời mà chẳng cần làm việc.
Đúng lúc này Ngô Hiếu Ngọc về nhà, nhìn thấy một lớn một nhỏ đều đỏ mắt, bèn hỏi đã xảy ra chuyện gì. Sau khi biết được mọi chuyện, cô ta đảo mắt lia lịa, nói: "Chị, chẳng lẽ chị định bỏ qua chuyện này như vậy à?"
Ngô Hiếu Nghi: "Không thì sao? Tập Hiểu Đông với mẹ anh ấy không chịu gặp tôi, tôi có đi cũng chẳng vào được nhà họ."
Cô ta đã nhìn lầm người đàn ông Tập Hiểu Đông này rồi, một khi đã trở mặt thì vô tình đến đáng sợ, hoàn toàn không quan tâm để tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm. Cô ta vẫn nghĩ anh ấy đã có người khác, chẳng qua không có chứng cứ thôi.
Còn về Bạch Du, cô ta cũng muốn đi làm loạn một trận nhưng vừa nghĩ đến lần trước cô đạp xe suýt tông thẳng vào mình thì hơi rén.
Ngô Hiếu Ngọc trợn mắt: "Chị, chị suốt ngày nói yêu thương Nha Nha lắm nên tôi mới giao con bé cho chị chăm sóc, giờ chị chăm sóc nó kiểu này à? Bây giờ đám trẻ con ở mẫu giáo đều gọi bảo con bé là con của người đàn bà xấu xa rồi, sau này nó biết nhìn mặt người khác thế nào nữa đây?"
Ngô Hiếu Nghi luống cuống chân tay: "Tôi... Tôi..."
Ngô Hiếu Ngọc ngắt lời cô ta: "Chị đừng nói gì nữa, nếu đã không thể bảo vệ tốt Nha Nha thì tôi sẽ dẫn con bé đi, để nó đỡ phải chịu thêm tổn thương nào nữa."
Nói rồi, cô ta bước lên định kéo Nha Nha đi, Nha Nha sợ hãi khóc toáng lên, vội vàng ôm chặt cô Ngô Hiếu Nghi không chịu buông tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-758.html.]
Ngô Hiếu Nghi cũng ôm chặt Nha Nha: "Hiếu Ngọc, coi như chị xin cô đấy, cô muốn gì cũng được, chỉ xin cô đừng cướp mất Nha Nha của tôi đi!"
Cô ta đã trắng tay rồi, chỉ còn một cô con gái này tôi, cô ta thật sự không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu mất đi Nha Nha nữa.
Ngô Hiếu Ngọc vẫn không buông tay: "Chị, chị biết tôi lớn lên ở thành phố Quảng từ nhỏ mà, bây giờ lại học đại học ở đây, sau này có lẽ cũng sẽ làm việc ở đây luôn. Thế nên tôi muốn mua một căn nhà, có nhà thì mới có cảm giác ổn định được."
Ngô Hiếu Nghi nhíu chặt mày, không trả lời.
Cô ta không ngốc, em gái đang moi tiền của cô ta, nhưng số tiền đó là cơ sở để cô ta sống tiếp, không thể dễ dàng lấy ra dùng được.
Thấy vậy, Ngô Hiếu Ngọc lại quay sang nhìn Nha Nha: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó Nha Nha sẽ đứng tên nhà, coi như người mẹ nuôi như chị chuẩn bị của hồi môn cho con bé trước. Mua nhà xong, chị và Nha Nha cũng có thể chuyển vào đó ở, không cần đi thuê nhà nữa."
Nghe thế, hàng mi của Ngô Hiếu Nghi khẽ run: "Nếu để Nha Nha đứng tên nhà thì sau này cô ở đâu?"
Ngô Hiếu Ngọc đã quan sát hết toàn bộ biểu cảm của cô ta: "Sau khi tốt nghiệp tôi sẽ có lương, cha của Nha Nha cũng có lương, chờ bao giờ tích cóp đủ tiền sẽ mua nhà, tuyệt đối không động vào của hồi môn của Nha Nha đâu."
Ngô Hiếu Nghi: "Căn nhà đó thế nào? Ở đâu? Tôi muốn đi nhìn tận mắt."
Ngô Hiếu Ngọc hơi mất kiên nhẫn nhưng nghĩ kỹ lại xong vẫn gật đầu: "Được, để tôi đi sắp xếp, đến lúc đó chị phải chuẩn bị tiền trước đấy, để tôi lo thủ tục nhà cho."
***
Mấy người Bạch Du dậy từ lúc trời còn chưa sáng, bọn họ thống nhất buộc tóc đuôi ngựa và thay đồng phục, đeo thẻ tên của cuộc triển lãm rồi xuất phát đến hội chợ thương mại.
Mã Tái Nam hơi khó chịu kéo chỉnh quần áo trên người: "Rõ ràng là cùng một bộ đồ mà sao mặc trên người Bạch Du lại đẹp thế, mặc vào người tôi thì lại xấu ma chê quỷ hơn, đến tôi còn chẳng muốn nhìn luôn."
Trang phục của Bạch Du hơi khác với nhóm Mã Tái Nam và Cảnh Phỉ, áo trên là đồng phục chung, sơ mi trắng kết hợp với nơ đen, nhưng cô mặc quần dài, đi giày cao gót đen để phân biệt chức vụ với nhóm Cảnh Phỉ.
Bạch Du nhìn cô ấy một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: "Đợi lát nữa vào sảnh triển lãm tôi sẽ tỉa lại lông mày cho cô."
Bình thường Mã Tái Nam hay chạy đi chạy lại khắp nơi, lại lớn lên ở bờ biển nên làn da đen sạm, nhưng gương mặt cô ấy không hề xấu. Nhất là dạo này, khí chất của cô ấy đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia lúc đi đường cô ấy toàn còng lưng xuống, cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng vào mắt người khác, lúc nào cũng tỏ vẻ tự ti yếu kém. Nhưng bây giờ, sống lưng của cô ấy lúc nào cũng thẳng tắp, khi làm việc và nói chuyện đều mang theo phong thái tự tin, nhanh nhẹn.
Có câu nói: Phụ nữ tự tin là đẹp nhất. Quả không sai, bây giờ Mã Tái Nam mang một vẻ đẹp của riêng cô ấy, chẳng qua cô ấy không hề nhận ra thôi.
Nghe cô nói vậy, Mã Tái Nam gật đầu như con gà mổ thóc: "Được đấy, cả son môi của cô nữa, có đắt không vậy? Nếu không đắt thì tôi cũng muốn mua một thỏi."
Bạch Du: "Son môi có nhiều giá lắm, loại bình thường chỉ khoảng hai, ba đồng, đắt hơn chút thì đến bảy, tám đồng một thỏi."
TBC
Son môi thời này khác với đời sau, màu sắc rất hạn chế, thường chỉ có một, hai màu thôi, còn không xoay được mà phải đẩy lên, kích thước cũng ngắn hơn đời sau một chút.
Nghe vậy, Mã Tái Nam còn chưa kịp nói gì mà Hạ Hải Sinh đã líu lưỡi nói: "Cái thứ bé tí tẹo thế mà cũng đến mấy đồng, đắt thế? Đồ của phụ nữ đắt thật đấy!"
Mã Tái Nam lập tức phản bác: "Lấy vợ còn tốn tiền hơn đấy, sau này cậu đừng có lấy vợ nữa thì hơn."
Vành tai Hạ Hải Sinh đỏ bừng lên: "..."
Thật ra Mã Tái Nam cũng thấy hơi đắt, nghĩ đến việc phải bỏ ra nhiều tiền như thế mua một thỏi son là cô ấy đã đau lòng rồi. Nhưng nhìn Bạch Du thoa son xong, trông sắc mặt tươi tắn hơn hẳn thì vẫn quyết định sẽ chi mạnh tay một lần.
Bạch Du cũng từng nói phụ nữ phải biết yêu thương bản thân, giống như chăm sóc một bông hoa vậy, đừng tiếc rẻ cái này cái nọ, càng không nên đầu tư tiền bạc vào đàn ông mà phải đầu tư vào bản thân mình.