Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 750

Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:48:48
Lượt xem: 12

Bài báo này chính là do cô ấy phỏng vấn mà viết ra!

Hơn nữa doanh số tòa soạn Tân Hoa của họ luôn bị báo thường ngày Tỉnh Thành và báo thường ngày Nhân Dân đè bẹp, họ đã nghĩ đủ mọi cách nhưng vẫn không có hiệu quả mấy, không ngờ lần này lại nhờ một bài báo mà tăng doanh số.

Dưới tình huống này thì sao cô có thể giữ bình tĩnh được chứ, cô không chạy ra ngoài cửa đốt pháo ăn mừng đã là kiềm chế lắm rồi đó!

Chủ nhiệm Hoa lắc đầu, cười nói: “Nghe được, chiều nay cha đã biết tin doanh số tăng rồi, lần này cũng coi như mèo mù vớ cá rán, để con lập được chút thành tích, nhưng con cũng không thể vì vậy mà kiêu ngạo…”

Hoa Dung Dung không nhịn được ngắt ngang lời của cha cô ấy: “Gì mà mèo mù vớ cá rán. Cha, cha nói chuyện khó nghe quá, hiếm khi con làm ra thành tích, cha khen con một chút được không? Sao nhất định phải nói lời khó nghe như vậy chứ?”

Cô ấy không hiểu nổi, rõ ràng cô ấy đã rất cố gắng và nghiêm túc mới đạt được những thành tích này, cha không khen cô ấy cũng thôi đi, còn toàn nói những lời làm mất hứng.

Không chỉ có như vậy, từ nhỏ tới lớn đều là như vậy, mỗi lần người khác khen cô ấy thì cha mẹ cô đều phải hạ thấp cô ấy một bậc, có phải như vậy mới thể hiện được sự khiêm tốn không, chẳng lẽ không thể thoải mái cảm ơn lời khen của người khác sao?

Họ cứ hạ thấp cô ấy như vậy khiến cô ấy chẳng còn sự tự tin nữa!

Chủ nhiệm Hoa thấy con gái nổi giận thì vội nói: “Được được, là lỗi của cha, nhưng con cũng đừng kiêu ngạo, cha nghe nói bạn học Bạch đã từng tới báo thường ngày Tỉnh Thành trước khi tới toàn soạn của chúng ta, nhưng bị từ chối, lần này sau khi báo thường ngày Tỉnh Thành biết, thì phần sau họ chắc chắn sẽ đi tìm bạn học Bạch, con không được để vuột mất cơ hội này, biết không?”

Đôi mắt Hoa Dung Dung trợn tròn: “Lại còn có chuyện này sao? Ban đầu đã từ chối rồi, sao họ còn có mặt mũi mà đi tìm bạn học Bạch được chứ? Nhưng con thấy chắc bạn học Bạch sẽ không để ý đến họ đâu!”

Chủ nhiệm Hoa: “Trước tiên con đừng quan tâm người khác làm thế nào, con phải xây dựng mối quan hệ tốt với bạn học Bạch, trong thời gian diễn ra Hội chợ Quảng, chúng ta sẽ viết báo về công xưởng của họ mỗi ngày.”

Hoa Dung Dung: “Viết báo mỗi ngày?”

Chủ nhiệm Hoa gật đầu: “Đúng, vì thời gian công xưởng điêu khắc vỏ sò xin quá muộn, cộng thêm là công xưởng nhỏ và sản phẩm mới, nên vị trí gian hàng lần này rất tệ, bị xếp ở góc vắng vẻ nhất, con nghĩ bạn học Bạch sẽ cam chịu sao?”

Hoa Dung Dung vô thức lắc đầu: “Con nghĩ bạn học Bạch sẽ không cam chịu đâu.”

Chủ nhiệm Hoa lại lần nữa gật đầu: “Cha cũng nghĩ vậy, một người có thể làm nên công xưởng trong vòng hai tháng ngắn ngủi, lại hợp tác với cửa hàng Hữu Nghị, còn đưa công xưởng tham gia Hội chợ Quảng, chắc chắn cô ấy có nước cờ sau, con nghĩ xem, nếu cô ấy biến gian hàng tệ nhất thành gian hàng được ưa chuộng nhất, hoặc thông qua một số cách đạt được thành tích xuất sắc tại gian hàng lần này, con thấy bài báo như vậy có thu hút sự chú ý của mọi người không?”

Hoa Dung Dung tưởng tượng đến cảnh đó, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Có ạ, đừng nói đến người khác, bây giờ con rất muốn biết bạn học Bạch sẽ làm gì tiếp theo, con còn muốn biết công xưởng của họ có thể nắm được thành tích tốt không!”

Ánh mắt chủ nhiệm Hoa lóe lên sự nhìn xa trông rộng: “Đúng rồi, chúng ta sẽ biến bài báo này thành một loạt bài theo dõi, trong thời gian diễn ra Hội chợ Quảng, mỗi ngày sẽ tìm một số thứ có giá trị để viết báo, cha nghĩ rằng loạt bài này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.”

Đến lúc đó lo gì doanh thu không tăng?

Hoa Dung Dung nắm chặt tay: “Được, ngày mai con sẽ đi tìm bạn học Bạch, nói với cô ấy về chuyện bài báo theo dõi!”

Nói xong không đợi cha trả lời, cô ấy lại vội vã chạy đi.

Chủ nhiệm Hoa nhìn theo bóng dáng con gái chạy xa dần, khóe mắt hơi cay.

Nếu con trai còn sống thì ông ấy cũng sẽ không ép con gái trưởng thành như vậy, có họ làm cha mẹ và anh cả bảo bọc cô ấy thì cô ấy chỉ cần vui vẻ sống qua ngày là được, nhưng con trai đã mất do đuối nước vào năm mười tuổi, để cho họ người đầu bạc tiến người đầu xanh không nói đi, trong nhà chỉ còn lại dứa nhỏ Dung Dung này.

Ông ấy lo lắng khi mình và vợ ra đi thì cô ấy sẽ bị người khác bắt nạt, trên đời này, chồng không đáng tin, con cái không đáng tin, chỉ có bản lĩnh của mình mới đáng tin, nên ông ấy và vợ thay đổi thói quen cưng chiều trước đây để ép cô ấy trưởng thành.

Bây giờ cuối cùng cũng thấy cô ấy đạt được thành tích, mũi ông ấy… Sao lại cay như vậy chứ.

Mà lúc ày, bầu không khí của báo thường ngày Tỉnh Thành cũng không tốt lắm.

Chu Ninh Sinh cúi thấp đầu bước ra từ văn phòng chủ nhiệm, mặt đen như sắp nhỏ nước.

Vừa nãy, chủ nhiệm chỉ thẳng mũi mắng anh ta như tát nước vào mặt, nói anh ta thế mà lại nhường một bài báo hay cho tòa soạn Tân Hoa, chỉ thiếu điều nói thẳng anh ta là đồ ngu thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-750.html.]

Nhưng anh ta cũng rất ấm ức, anh ta làm sao ngờ được chỉ một bài báo như vậy mà lại có thể khiến doanh số của tòa soạn Tân Hoa tăng mạnh, nếu anh ta biết sớm thì chắc chắn sẽ không từ chối.

Còn cô gái tên Bạch Du kia nữa, thật là, nói thẳng ra mình là sinh viên đại học thì tốt rồi, kể lể một đống thứ vô dụng, lúc đó anh ta bận rộn như vậy, chắc chắn không có thời gian để ý đến cô!

Chu Ninh Sinh nghĩ đến tiền thưởng tháng này tiêu tan, tâm trạng tệ đến cực điểm.

Nhưng Bạch Du là thư ký Chương giới thiệu, trước đây lại thấp giọng nhờ anh ta viết báo như vậy, bây giờ chỉ cần anh ta đến tìm cô làm phỏng vấn phần sau, chắc chắn cô sẽ vứt bỏ báo thường ngày Tân Hoa.

Nghĩ tới đây, rốt cuộc tâm trạng anh ta cũng khá hơn một chút.

Anh ta quyết định ngày mai sẽ đến Đại học Trung Sơn tìm Bạch Du để phỏng vấn phần sau.

***

Bạch Du không biết hai tòa soạn đều tranh nhau phỏng vấn mình, lúc này cô vội vã về nhà, vì năm nay là ngày đầu tiên Niệm Niệm và cô nhóc đi nhà trẻ.

Sáng nay cô và bà nội đưa hai đứa nhỏ đến nhà trẻ, lúc cô đi, mặc dù cô nhóc có chút không nỡ nhưng thấy chị gái không khóc nên cô bé cũng cố nhịn không khóc, không biết sau đó thế nào.

Trở về nhà, cô nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ồn ào, đợi vào trong mới biết là Tôn Tường Vy dẫn hai đứa con trai đến.

Cô nhóc thấy mẹ thì lập tức nhào tới: “Mẹ, mẹ về rồi, con nhớ mẹ lắm.”

Bạch Du ngồi xổm xuống, đón lấy cái ôm của cô bé, hai mẹ con ôm đầu dựa vào nhau thân mật khiến Tôn Tường Vy nhìn đến ghen tị.

“Hôm nay là ngày đầu tiên bảo bối đi học, con có khóc không?”

Cô nhóc hất cằm nhỏ, mặt đầy kiêu ngạo: “Con không khóc nha.”

Niệm Niệm nghe nói như vậy thì nhìn em gái với vẻ mặt kinh ngạc, như thể đang nói, em gái, sao em lại nói dối?

Ngay sau đó, Tạ An Thịnh không chút nể nang vạch trần lời nói dối của cô nhóc: “Xấu hổ, rõ ràng ban ngày chị khóc nhè ở trường mà, em thấy hết rồi!”

Mặt cô nhóc đỏ bừng: “Chị không có!”

Tạ An Thịnh làm mặt quỷ với cô bé: “Chị có!”

TBC

Cô nhóc: “Chị không có!”

Tạ An Thịnh: “Chị có!”

Tạ An Thịnh là con trai lớn trong cặp sinh đôi của Tôn Tường Vy, nghịch ngợm và thích phá phách, thường khiến Tôn Tường Vy đau đầu.

Vào lúc này cô ta thấy con trai cãi vã với cô nhóc, cô ta tiến lên đánh hai cái vào m.ô.n.g con trai: “Con im miệng cho mẹ!”

Tạ An Thịnh không ngờ mình nói thật mà lại bị đánh, “hức” một tiếng nước mắt nước mũi chảy ra.

Tôn Tường Vy còn muốn ra tay thì đã bị Bạch Du ngăn lại, cô cho rằng chuyện của trẻ con thì để trẻ con tự giải quyết, hơn nữa chỉ cãi nhau thôi, không động tay thì không tính là gì.

Cô nhóc thấy vì mình Tạ An Thịnh mà bị đánh, đi tới lén lút nhét một viên kẹo sữa Thỏ Trắng vào tay cậu bé, thấy có đồ ăn Tạ An Thịnh lập tức nín khóc, còn ngọt ngào nói: “Cảm ơn chị Minh Thư.”

Hai đứa trẻ nhanh chóng lại làm hòa.

Bạch Du hỏi cô nhóc và Niệm Niệm ở nhà trẻ làm gì, ăn gì, có kết bạn mới không, hai đứa nhỏ ríu rít kể cho cô nghe những chuyện xảy ra ở nhà trẻ.

Theo lời kể của hai đứa thì Niệm Niệm đã kết bạn mới ở nhà trẻ, tên là Mỹ Mỹ, còn cô nhóc thì nhiều hơn, mười ngón tay cộng mười ngón chân cũng không đếm xuể, cả nhà trẻ đều là bạn của cô bé.

Loading...