Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 743
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:15:15
Lượt xem: 10
Thấy bảo vệ đã đến, Tôn Tiểu Nhu cũng không có vấn đề lớn nên Bạch Du xoay người định rời đi.
Mặc dù cô và Tôn Tiểu Nhu sống cùng một phòng ký túc xá nhưng hai người học khác ngành, cô lại thường không ở ký túc nên không thân mấy.
Cô không muốn dính líu vào chuyện giữa Vương Đại Cương và cô ta, theo cô thấy thì hai người này đều chẳng tốt lành gì.
Có lẽ Vương Đại Cương rất đáng thương, nhưng dù thế nào đi nữa thì đó cũng không phải lý do để g.i.ế.c người. Còn Tôn Tiểu Nhu ngày xưa đã lợi dụng người ta, bây giờ lên đại học rồi lại chê bai đối phương kém cỏi, muốn đá bay người ta đi. Trước khi làm ra chuyện đó, đáng lẽ cô ta phải nghĩ đến ngày hôm nay mới phải.
Cô sẽ không phê phán Tôn Tiểu Nhu nhưng cũng sẽ không làm bạn với cô ta.
Mới đi được vài bước, sau lưng đột nhiên có người gọi.
"Này, tôi tên Tần Yến, là sinh viên năm nhất khoa Tiếng Anh, cô tên là gì?"
Đàn em khoa Ngoại ngữ?
Từ bao giờ khoa Ngoại ngữ lại có một đàn em đẹp trai như vậy? Sao không nghe ai nói?
Bạch Du hơi tò mò nhưng không quay đầu lại, tiếp tục bước đi như thể không nghe thấy.
***
Sau hai lần đổi xe, Bạch Du đi gần một tiếng mới đến nơi.
Nhìn toa nhà lớn trước mặt, cô không khỏi cảm thán, không hổ là tòa soạn báo lớn nhất thành phố Quảng, chỉ riêng khu vực văn phòng đã chiếm hết ba tầng lầu.
Cô chỉnh trang lại tóc tai, quần áo rồi đưa thư giới thiệu cho bảo vệ. Bảo vệ kiểm tra kỹ lưỡng thư giới thiệu rồi ghi tên cô vào sổ đăng ký khách đến rồi mới cho vào.
Trong kỳ nghỉ hè ở đảo Quỳnh Châu, cô đã từng đi gặp thư lý Chương của tòa soạn báo, thư ký Chương đã làm việc trong ngành báo chí nhiều năm, quen biết rộng rãi. Biết được Bạch Du muốn đăng báo về nhà máy đồ cẩn xà-cừ ở thành phố Quảng thì có cho cô thông tin liên lạc của vài phóng viên.
Các phóng viên này nắm ở các tòa soạn khác nhau, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, Bạch Du quyết định đi tìm Chu Ninh Sinh của báo thường ngày Tỉnh Thành.
Báo thường ngày Tỉnh Thành mà Chu Ninh Sinh đang làm việc là tòa soạn báo lớn nhất ở thành phố Quảng, có độ tin cậy cao và có đến hơn chín mươi phần trăm các cơ quan, đơn vị trong thành phố đặt mua.
Nếu báo thường ngày Tỉnh Thành có thể đăng bài về nhà máy đồ cẩn xà-cừ là chuyện tốt nhất, cô cũng không cần chạy đến các tòa soạn khác.
Chu Ninh Sinh là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, vóc người không cao lắm, có lẽ do suy nghĩ nhiều quá nên tóc đã hói như Địa Trung Hải, chỉ còn lại lưa thưa vài sợi ở hai bên.
Hình như anh ta đang bận, tay liên tục viết lách. Sau khi nghe Bạch Du trình bày lý do đến đây, đôi mày rậm của anh ta nhíu chặt lại như hai con sâu róm: "Đồng chí Bạch phải không? Thư ký Chương đã từng nhắc đến cô, nhưng bây giờ tôi không rảnh. Mà tôi cũng nói thẳng với cô, bài báo về nhà máy đồ cẩn xà-cừ mà cô nhắc đến còn chưa đủ thu hút, từ chủ đề đến sức cạnh tranh. Nói cách khác, dù tôi có đồng ý phỏng vấn thì chưa chắc bài viết đã được đăng lên trang bìa."
Nghe giọng điệu của Chu Ninh Sinh, Bạch Du biết ngay người này nể mặt thư ký Chương nên mới chịu gặp mình, nhưng cô không hề tức giận. Dù sao mình cũng là người đi nhờ người ta, cô cũng bị từ chối nhiều rồi."
TBC
Nghĩ đến đây, cô vẫn tươi cười nói: "Đồng chí Chu, không được lên trang bìa cũng không sao, chỉ cần được đăng lên báo thường ngày Tỉnh Thành là được."
Muốn bài phỏng vấn về một nhà máy nhỏ được đăng lên trang bìa của một tờ báo lớn là điều bất khả thi, người ta không nói thì Bạch Du cũng tự hiểu. Nhưng số lượng báo được phát hành hàng ngày của báo thường ngày Tỉnh Thành rất lớn, người ở thời đại này không có nhiều phương tiện giải trí nên sẽ đọc đi đọc lại từng trang báo. Vì vậy dù bài báo được đăng ở trang ít nổi bật nhất, miễn là có mặt trên báo thì vẫn sẽ có người đọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-743.html.]
Nhưng rõ ràng Chu Ninh Sinh không muốn dây dưa với Bạch Du thêm nữa: "Đồng chí Bạch, tôi còn rất nhiều cuộc phỏng vấn phải làm, cái nào cũng có ý nghĩa tiêu biểu hơn bài về nhà máy của cô. Nếu cô vẫn kiên quyết muốn tôi phỏng vấn thì ba tháng sau hãy quay lại, lúc đó có lẽ tôi sẽ có thời gian phỏng vấn."
Bạch Du: "..."
Ba tháng sau thì Hội chợ Quảng đã kết thúc từ lâu rồi, mà ba tháng nữa chưa chắc anh ta đã phỏng vấn cô.
Nhưng Bạch Du không phải người dễ dàng từ bỏ, cô kiên nhẫn nói: "Nếu đồng chí Chu không có thời gian làm phỏng vấn cho tôi, vậy không biết các đồng nghiệp của anh có thời gian không? Hôm nay không được thì ngày mai cũng được, tôi có thể đến mấy lần."
Nhưng Chu Ninh Sinh rõ ràng không hề coi trọng việc phỏng vấn nhà máy đồ cẩn xà-cừ: "Tôi và các đồng nghiệp đều không có thời gian, cô nên đi tìm tòa soạn khác thì hơn."
Nói xong, anh ta ôm một chồng tài liệu rời đi, bỏ mặc Bạch Du ở lại.
Được rồi, không được thì thôi vậy.
Bạch Du thầm thở dài, cô đã cố gắng hết sức rồi, nếu vẫn không được thì cô cũng không định cố đ.â.m đầu vào ngõ cụt.
Sau khi đi ra khỏi báo thường ngày Tỉnh Thành, cô biết không còn thời gian đến tòa soạn thứ hai nữa. Thời gian đi qua đi lại giữa hai nơi mất khoảng hai tiếng, nhưng cô nhanh chóng nhớ ra ở gần đây có một tòa soạn khác - báo thường ngày Tân Hoa.
Ở thành phố Quảng, báo thường ngày Tỉnh Thành xếp hạng đầu, báo thường ngày Nhân Dân ngồi vững ở vị trí thứ hai, báo thường ngày Tân Hoa đứng thứ ba.
Mặc dù xếp hạng ba nhưng so với hai tòa soạn đầu, số lượng phát hành và sức ảnh hưởng của báo thường ngày Tân Hoa đều kém xa.
Nhớ lại giọng điệu xem thường của Chu Ninh Sinh vừa rồi, Bạch Du cảm thấy dù có đến báo thường ngày Nhân Dân thì khả năng cao họ cũng sẽ từ chối. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô quyết định đi đến báo thường ngày Tân Hoa.
Tòa nhà trụ sở của báo thường ngày Tân Hoa chỉ có hai tầng, diện tích chỉ bằng một nửa Báo thường ngày Tỉnh Thành.
Người tiếp đón Bạch Du là một cô gái trẻ, trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt tròn trịa, trắng trẻo, có hai vành tai dày như tai Phật, thoạt nhìn là một người dễ gần.
Quả nhiên, sau khi biết lý do Bạch Du đến đây, cô gái không hề tỏ ra xem thường hay chê bai mà lịch sự nói: "Đồng chí Bạch, tôi có thể giúp chuyển đề tài của cô lên cấp trên, nhưng nói thật thì khả năng được phê duyệt rất thấp. Thực sự rất xin lỗi!"
Thực ra cô ấy ngại không nói thẳng, khả năng được duyệt gần như bằng không.
Cả nước có nhiều nhà máy như vậy, còn nhà máy mà nữ đồng chí nữ này vừa nhắc đến mới thành lập chưa lâu, cũng chỉ có vài chục người. Bài báo phỏng vấn kiểu này thường chẳng có mấy ai quan tâm.
Nhưng đồng chí này xinh đẹp quá đi mất! Cô ấy cảm thấy nếu từ chối cô thì rất áy náy.
Cô gái này thật đáng yêu! Lại còn xin lỗi cô trước nữa.
Bạch Du mỉm cười giải thích: "Nếu chỉ là một nhà máy nhỏ thì đúng là không cần phỏng vấn, nhưng nhà máy của chúng tôi không chỉ đạt thành hợp tác với cửa hàng Hữu Nghị mà trước khi sản phẩm của chúng tôi lên kệ đã có thương nhân nước ngoài đặt trước ba mươi đơn."
Nghe vậy, cô gái mặt tròn trợn tròn mắt: "Sao cơ? Nhà máy của các cô đã hợp tác với cửa hàng Hữu Nghị? Là cửa hàng Hữu Nghị ở thành phố Quảng à?"
Bạch Du gật đầu: "Chính là cửa hàng Hữu Nghị ở thành phố Quảng, quản lý Ngô của cửa hàng đã ký hợp đồng với chúng tôi, còn đặt thêm bảy mươi đơn hàng thành phẩm nữa, dạo trước chúng tôi mới giao hàng. Không chỉ thế, nhà máy của chúng tôi còn được thông qua đơn xin tham gia Hội chợ Quảng, tháng sau sẽ tham gia."
Cô gái mặt tròn há hốc miệng tưởng chừng có thể nhét được cả quả trứng gà, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và ngưỡng mộ: "Chẳng phải cô vừa nói nhà máy của các cô mới thành lập được gần hai tháng à? Sao lại được tham gia Hội chợ Quảng?"
Lúc này Bạch Du mới kể lại chi tiết lý do tại sao cô quyết định làm đồ điêu khắc từ vỏ sò và cách cô tìm kiếm cơ hội hợp tác với công xã: "...Tuy nhà máy của chúng tôi mới thành lập, có ít nhân lực, chỉ là một nhà máy nhỏ thôi nhưng có thể điêu khắc vỏ sò, điêu khắc đá và thêu hai mặt, tất cả đều thuộc về di sản văn hóa phi vật thể của quốc gia. Mỗi một thành phẩm đều được xem như một tác phẩm nghệ thuật. Chúng tôi muốn truyền bá văn hóa truyền thống của đất nước ra toàn thế giới, để mọi người biết đến di sản văn hóa thâm hậu được truyền lại từ ngàn đời của nước ta. Thông qua dự án này, chúng tôi muốn góp một phần công sức để kiếm thêm ngoại tệ cho đất nước, muốn góp thêm vài viên gạch viên ngói vào công cuộc xây dựng đất nước, đưa đất nước phát triển và thịnh vượng muôn đời."